Giản Tang bần thần cả buổi chiều.
Nói đúng ra, cậu đã dành cả buổi chiều để thích ứng với chuyện trùng sinh này.
Ngồi trên băng ghế nhỏ dưới sân, cậu thậm chí còn không dám lên lầu. Cũng không biết là đang sợ cái gì. Có lẽ là lo lắng sẽ nhìn thấy căn phòng cũ nát đó. Cũng có thể là sợ sẽ mở ra cánh cửa ký ức kia, sợ là sau khi đẩy cách cửa đó ra vẫn sẽ là cảnh hoang vu như cũ.
Sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, rồi lại không muốn tỉnh lại nữa.
Dì Lý chỉ cho là cậu bị say nắng nên muốn nghỉ ngơi, sau đó rời đi luôn.
Buổi tối.
Mùa hè bắt đầu xuất hiện muỗi, bên bờ sông cách đó không xa có tiếng ve sầu kêu inh ỏi. Cả bầu trời lúc hoàng hôn nhuộm một màu đỏ đẹp đến lạ thường.
Giản Tang đang ngồi trên chiếc ghế dài thì đột nhiên nghe thấy Đại Hoàng kêu to mấy tiếng.
Cuối con hẻm, có người đang chậm rãi đi tới. Đó là một người phụ nữ mặc váy màu vàng, tóc dài xõa trên vai. Cô đi một đôi giày vải trắng. Tuy rằng đã hơi cũ nhưng cô có khí chất rất tốt, dịu dàng lại thanh tĩnh.
Nhìn thấy Giản Tang, trong mắt cô hiện lên ý cười nhẹ nhàng.
"Tang Tang." Cô khẽ gọi: "Mẹ về rồi."
Hoàng hôn kéo theo bóng người thật dài.
Hàng liễu bên bờ khẽ đung đưa theo gió. Ngọn gió chiều thổi qua hàng lá liễu rồi thổi qua tà váy của người phụ nữ. Rõ ràng là một cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-cung-chong-cu-trung-sinh-ve-cap-3/2953444/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.