Editor: Lovenoo1510
Gió lạnh mưa phùn tùy ý thổi, rốt cuộc anh cũng không nhìn thấy gì, không nghe rõ nữa.
Trong trời đất, “vạn lại câu tịch” (không có một âm thanh nào nữa)
Năm 2060.
Ngày mồng một tháng tư.
Nghĩa trang công cộng Tây Sơn.
Mưa phùn bay bay, tùng bách xanh mướt.
Ôn Noãn ôm một bó hoa tươi, đi lại tập tễnh, dọc theo đường xi măng ở nghĩa địa đi đến cuối đường.
Nước mưa dính vào quần áo cô, ướt mái tóc trắng, cô đi không nhanh không chậm.
Cuối cùng, cô dừng lại trước ở một bia mộ.
Mộ Cố Dạ Thâm.
Trên mộ ghi: Dạ Thâm yêu Noãn Noãn.
Cố gắng ngồi xổm xuống, đem hoa tươi đặt ở trước mộ.
Run rẩy đưa bàn tay như cành cây khô, nhẹ nhàng mơn trớn di ảnh trẻ trên tấm bia mộ.
Anh có một gương mặt góc cạnh, ngũ quan rất sắc nét, giống như được đao khắc gọn gàng, ánh mắt trong trẻo trầm tĩnh, rồi lại mơ hồ có chút khí phách, khóe môi khẽ cong.
Cô đưa một bàn tay khác ra xoa lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình, giọng nói già nua khàn khàn nhẹ nhàng cảm thán trong mưa phùn:
“Dạ Thâm, anh xem, anh chính là trẻ tuổi như vậy...........”
Nửa thế kỷ trước, dung nhan của anh cứ vĩnh viễn dừng lại ở hình ảnh như vậy.
Chuyện xưa ấy, cô còn nhớ rõ được bao nhiêu đây?
Trí nhớ thật sự dài.
Đã từng, anh và cô cùng đàm luận qua vấn đề này, đều nhất trí đồng ý “Trí nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-tinh-yeu-am-ap-vao-dem-muon/3157489/chuong-72-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.