Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Ôn Noãn nửa hôn mê nửa tỉnh táo nghe được tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là giọng nói vội vàng hốt hoảng của Cố Dạ Thâm gọi cô “Noãn Noãn”, cô cố gắng mở mắt ra, hướng về phía khuôn mặt tràn đầy đau lòng và vô cùng lo lắng miễn cưỡng nở một nụ cười.
Hai tay anh run run ôm lấy cô, đôi môi khẽ đóng khẽ mở, hình như muốn nói lời an ủi gì đó, nhưng cô không nghe được, trong lòng cô cảm thấy vô cùng an toàn khi thấy anh, không chú ý tới tiếng bước chân hỗn độn của anh, không chú ý chỗ thân thể mình bị va chạm không còn đau đớn, cô chỉ cảm thấy an lòng.
Cô rất nhanh được đưa đến bệnh viện, băng bó vết thương, sau đó tiến hành kiểm tra toàn thân.
Nghiêm trọng nhất, là lúc ngã xuống bị trẹo mắt cá chân, sưng tấy vừa đỏ vừa đau, đi lại khó khăn, trừ cái này ra chính là trán bị rách da, cũng vì là mùa hè nên quần áo khá mỏng manh, toàn thân cô lúc lăn xuống cầu thang đều bị máu ứ đọng, có mấy chỗ rỉ ra tia máu, may mắn là chỉ bị ngoại thương.
Bởi vì bụng vẫn quặn đau, vả lại cô có cảm giác phía dưới có thứ gì đó chảy ra, Ôn Noãn tâm tâm niệm niệm đều là đứa bé, lôi kéo bác sĩ hoảng hốt hỏi: “Đứa bé có sao không? Đứa bé sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Đứa bé?” Vẻ mặt bác sĩ khó hiểu.
“Đúng vậy, đứa bé của tôi!” Ôn Noãn vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-tinh-yeu-am-ap-vao-dem-muon/3157432/chuong-64-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.