Nhiều năm trước như vậy cậu nói: Tình cảm của tớ vẫn còn, chưa bao giờ thay đổi. Hiện tại cậu lại bày tỏ: Chỉ cần cậu nguyện ý, tớ sẽ đứng nguyên một chỗ chờ cậu.
Hết cả một ngày Hàn Triết cũng không thể hiện gì đặc biệt, cậu đợi cô hoàn toàn giống như đối với bạn gái của anh họ, lễ phép, khoảng cách, cẩn thận. Ôn Noãn thấy yên tâm, cho là đối với quá khứ cậu đã có thể coi như mây bay gió thổi, cho là tình cảm thời thiếu niên của cậu đối với cô đã sớm tan thành mây khói, cũng không nghĩ đến tình cảm cậu giành cho cô lại thắm thiết như vậy.
Gió hè thổi từ từ trong đêm, ba người bọn họ ngồi ở trên đập chắn nước nói chuyện phiếm, mọi người trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Đồng Diệu đứng dậy đi mua đồ uống, cô vẫn tiếp tục đề tài trò chuyện vui vẻ, nhưng dần dần cô cảm thấy bên cạnh mình có một đôi mắt đang nhìn mình nóng bỏng, giọng nói của cô nhỏ dần, cô liếc mắt nhìn, thấy Hàn Triết đang nhìn mình chăm chú, khóe môi nâng lên một đường cong tạo thành sự ưu thương, cậu cũng không né tránh ánh mắt của cô.
Không khí trong nháy mắt lập tức đông cứng lại.
“Ôn Noãn, tớ chưa bao giờ lại căm ghé vì đã gặp cậu quá sớm như hiện tại.” Hàn Triết cuối cùng cũng rời ánh mắt đi nơi khác, gió thổi ánh trăng trên mặt nước của đập thủy điện, “Nếu như tớ chưa bao giờ quen biết cậu thì hôm nay tớ chỉ đơn giản coi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-tinh-yeu-am-ap-vao-dem-muon/3157350/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.