“ Đồng Diệu, anh không còn có thể mở mắt ra nữa để ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp của anh một lần lâu thật lâu.... ...”
Cách đó không xa ở đầu phố, một vài người mới đến đi dưới bầu trời đầy mưa hoa anh đào. Trong chiếc váy cưới, cô dâu tươi cười như nước trong xanh như hoa bách hợp nở rộ, tay dắt hai đứa trẻ một trai một gái đáng yêu mũm mỉm cũng mặc lễ phục như người lớn, ba người họ trong tiếng cười hạnh phúc đầy hương thơm của phấn hoa làm không khí sinh động hẳn lên. Chú rể trông lạnh lùng thanh cao đang chụp lại mọi hình ảnh của họ nhưng ánh mắt lại dịu dàng đầy vẻ cưng chìu .
Lắng nghe khẩu âm họ nói chuyện, là những người đồng hương, nhất định đến đây cho tuần trăng mật. Ôn Noãn nhìn họ một nhà bốn người hạnh phúc, đôi mắt bỗng mờ đi. Nếu như đám cưới cùng Đồng Diệu được tổ chức, có phải hay không đứa trẻ của họ sẽ giống như hai đứa bé kia vui vẻ hạnh phúc gọi “cha, mẹ”?
Nhưng trên thế giới, không có nếu như.
“강도 다! 그것은 강도 였어!” ( Kẻ cướp ah! Nó là kẻ cướp! )
Đột nhiên, một người phụ nữ trông sang trọng quý phái thất thanh hô to, Ôn Noãn nghe không hiểu ngôn ngữ của bà ta, lại ngạc nhiên khi thấy một tên đàn ông trung niên ăn mặc rách rưới với tay giật lấy cái túi màu trắng từ bà ấy nhanh chóng chạy đi, bà ta không kịp phản ứng.
Ban đầu vốn là vẫn còn chụp ảnh của cô dâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-tinh-yeu-am-ap-vao-dem-muon/3157320/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.