Chương trước
Chương sau
"Ừ, anh tới đây gấp, không có kịp mua quà tặng cho nó, chuyện công ty bên kia tương đối gấp gáp, anh muốn chạy về xử lý, nơi này còn có chút tiền mặt, sau khi chờ Chi Ca trở lại em giúp anh giao cho nó, nói thật xin lỗi không nhìn được nó liền đi, em để cho nó đi mua đồ mình thích." Chu Quân lúc này nhớ lại mình là một người cha, nói đến, Chi Ca từ nhỏ đến lớn anh đều không quan tâm, trên vấn đề giáo dục, anh biết Tiêu Tĩnh giáo dục rất tốt, cho nên, trong lòng vẫn có áy náy với con trai và vợ cũ.

Lưu lại số tiền cần dùng, còn dư lại toàn bộ đưa cho Tiêu Tĩnh, Chu Quân chào hỏi cha Tiêu mẹ Tiêu, liền vội vàng chạy ra phi trường, anh muốn ngồi máy bay trở về tối hôm nay.

"Oa, con gái, con thật lợi hại." Mãi cho đến khi Chu Quân vội vàng ra cửa, mẹ Tiêu mới phản ứng được, bà đã chuẩn bị tốt động chân động tay, không nghĩ tới con gái một thời gian ngắn liền làm cho Chu Quân chạy về.

"Thật ra thì Chu Quân không có hư hỏng như vậy, trên đời này, không có người nào trời sinh chính là người xấu." Đưa Chu Quân đi, Tiêu Tĩnh thở dài một hơi, mười năm vợ chồng, cô vẫn hiểu rõ Chu Quân, mười năm làm vợ, cô đã sớm không phải đứa bé không hiểu chuyện, cô lại không phải người ngu, biết vũ khí hữu lực nhất của phụ nữ đối phó đàn ông là gì.

Nếu như hôm nay thái độ Tiêu Tĩnh cứng rắn, muốn Chu Quân đi, ngược lại không dễ dàng như vậy, mọi người là có lòng phản loạn, có lúc thái độ anh càng mạnh, đối phương cũng sẽ gặp mạnh là mạnh, Tiêu Tĩnh biết, Chu Quân là người thích mềm không thích cứng, cho nên, khi biết lý do, mặc kệ trong lòng của cô bốc lửa nhiều đến đâu, trên mặt ngược lại lộ ra một mặt yếu ớt, lại đề lên chuyện Chu Quân đã làm, anh ta tự nhiên sẽ có cảm xúc áy náy mà cô mang đến.

Đàn ông áy náy, sẽ trở nên hết sức hào phóng, hơn nữa, ý tứ tới nơi này cũng sẽ quên.

Mặc dù đối dụng kế với Chu Quân có vẻ không có chút phúc hậu, nhưng anh ta đột nhiên chạy tới muốn tiền, nhất định nguyên nhân là có gió thoảng bên gối, hơn nữa bộ dáng Chu Quân chột dạ đã biểu minh tất cả, như vậy, tự nhiên Tiêu Tĩnh sẽ không đúng như anh ta mong muốn, muốn chơi tính kế, cô sẽ chơi, không phải cô tự luyến, nếu như muốn, Chu Quân ở trong tay của cô, chính là một đầu tượng gỗ, để tùy ý đùa bỡn.

Nói cho cùng, đùa bỡn tâm kế quá mệt mỏi, không thích hợp với Tiêu Tĩnh, mà Chu Quân cũng không xứng để cho cô động nhiều tâm tư như vậy, nếu không, làm sao Trữ Kha có thể nhúng tay vào.

Chỉ là, đã từng vợ chồng, còn phải bàn về việc rơi vào trình độ đùa bỡn tâm kế, trong lòng Tiêu Tĩnh có chút cảm thấy bi ai, bi ai tới, cô quyết định hóa bi ai làm lực lượng —— buổi tối ăn nhiều một chén cơm.

"Chi Ca sắp tan lớp, Tiểu Tĩnh, con đi đón nó đi?" Thấy vẻ mặt Chu Quân đi sau con gái có chút ngây ngô, cha Tiêu chủ động đề nghị.

"Dạ, cũng tốt." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái, thu thập một chút đi ra cửa đón con trai, đến cửa trường học đợi hai phút liền thấy tan học, hàng loạt đứa bé chạy ra, mặc dù mọi người đều mặc đồng phục học sinh, nhưng làm mẹ giống như có lực hút liên quan đến con trai, không phí sức, Tiêu Tĩnh tìm được bóng dáng của Tiêu Chi Ca.

"Con trai."

"Mẹ, sao mẹ lại tới đón con?" Tiêu Chi Ca thấy Tiêu Tĩnh, có chút kinh ngạc, "Mẹ không phải là đi tham gia tang lễ cô kia sao?"

" Mẹ đã về sớm, bởi vì có chút việc."

"Dạ."

"Con không hỏi mẹ có chuyện gì sao?"

"Nếu mẹ muốn tự nhiên sẽ nói."

"Tiểu tử, có lúc con thật không đáng yêu." Tiêu Tĩnh vò đầu con trai, sau đó nói: "Cha con tới tìm mẹ."

"Cha tới?" Tiêu Chi Ca nghe vậy ánh mắt sáng lên, nhưng lập tức tối sầm lại, "Ông ấy tới làm gì?"

"Anh ta tới tìm mẹ vay tiền." Tiêu Tĩnh vẫn chú ý vẻ mặt con trai, dù là Chu Quân làm chuyện có lỗi với mình, dù là anh ta không có thời gian, dù là anh ta thường hay hung dư với con trai, nhưng là, cha ở trong lò ng con trai, không hề thay thế địa vị.

"Nghe nói là công ty có chút việc, cụ thể mẹ cũng không biết, chỉ là, mẹ nghĩ coi như không dựa dẫm vào số tiền vay mẹ, cha con cũng có thể giải quyết, tới nơi này, là do người phụ nữ kia gió thoảng bên gối thôi."

"Người đàn bà xấu." Tiêu Chi Ca nghe vậy mắng một tiếng, "Vậy mẹ cho mượn sao?"

"Không có, mẹ nói đó là tiền dùng cho con học, không thể động, hơn nữa anh ta cũng không phải là đến bước đường cùng, mẹ đã không để ý chuyện anh ta có lỗi với mẹ rồi, còn quay đầu muốn mẹ giúp đỡ, mẹ không phải Thánh mẫu, con nói đúng không?"

"Đúng, không thể cho ông ấy mượn, đó là tiền của con." Tiêu Chi Ca hầm hừ nói: "Vốn là hai người ly hôn mẹ đã cầm đi rất ít, hiện tại ông ấy có vấn đề, tại sao muốn mẹ lấy tiền nuôi dưỡng cho con để giải quyết vấn đề của ông ấy, con còn chưa có tìm ông ấy đòi quyền thừa kế đấy, ông ấy tùy tiện bên ngoài, phá hư hạnh phúc."

"Ha ha, nhà xưởng kia tính là gì, chúng ta có bản lãnh, học thật tốt đi, về sau mình gây dựng sự nghiệp, không cần đến nhà xưởng hỏng kia, một bé trai có chí khí, cũng không phải lấy từ đồ vật cha mẹ lưu lại, mà là sáng lập thứ gì đó của mình, mẹ vẫn luôn cảm thấy Chi Ca nhà chúng ta là một đứa bé có cốt khí, con nói đi, bảo bối?" Tiêu Tĩnh buồn cười vỗ vỗ đầu của con trai, hỏi.

"Tất nhiên, con Tiêu Chi Ca sẽ không thua." Từ nhỏ, Tiêu Tĩnh bồi dưỡng tính tình độc lập tự chủ cho Tiêu Chi Ca, cho nên mặc dù nói bất mãn với Chu Quân, nhưng thật ra thì, Tiêu Chi Ca không có khát vọng quá lớn với tài sản Chu Quân, nếu như có bản lãnh, muốn kiếm bao nhiêu liền kiếm được bấy nhiêu, mà Tiêu Tĩnh giáo dục, Tiêu Chi Ca vô cùng có tự tin, cậu tin tưởng mình là giỏi nhất.

"Nếu như vậy, chúng ta đừng nói chuyện lúc trước, chúng ta là nam tử hán, không so đo những bất hòa nhỏ này, con nói có đúng không?" Mặc kệ bên trong lòng Tiêu Tĩnh để ý chút chuyện này bao nhiêu, nhưng khi nhìn đến con trai cũng chú ý chút chuyện này, Tiêu Tĩnh lập tức bắt đầu khuyên lơn con trai không cần rối rắm chuyện lúc trước, cô không hy vọng con trai biến thành người có ánh mắt thiển cận.

"Dạ, con sẽ không so đo, chẳng qua là cảm thấy khó chịu, thế nào cũng muốn kích thích ông ấy một cái, ông ấy vẫn còn ở đây chứ, chú Lý đâu rồi, mẹ có để cho bọn họ gặp mặt không?"

"Không có, chú Lý con vẫn còn ở tang lễ, mẹ bảo chú ấy không phải đi, ai bảo cha con tới không đúng dịp như vậy." Tiêu Tĩnh nhún vai, "Chỉ là cha con đã đi rồi, dưới tình huống đó mẹ con lấy tình để cảm động, rốt cuộc anh ta phát hiện thiếu chúng ta, cho nên cũng ngượng ngùng mở miệng không đòi tiền chúng ta, nói trở về tự mình nghĩ biện pháp."

"Điều này nói rõ, ông ấy nhất định là bị người mới bên gối thổi gió thoảng mới có thể tới được, ai, gió thoảng bên gối thật là đáng sợ, về sau con tìm vợ, nhất định phải tìm hiền thê lương mẫu, tuyệt đối không lấy phụ nữ chỉ nói bên tai, nếu là trở thành người không phân biệt được thị phi, vậy thật là thảm."

"Không nghe gió thoảng bên gối, vậy con nghe mẹ nói không?"

"Dĩ nhiên nghe, con có thể không nghe toàn lời thế giới nói, nhưng tuyệt đối nghe lời mẹ nói."

"Ô ô. . . . . . Bảo bối, mẹ biết ngay không có phí công yêu thương con." Tiêu Tĩnh nghe vậy kích động ôm đầu con trai, không tự chủ nghĩ tới bộ dáng con trai khi còn bé rất đáng yêu, vì vậy càng thêm dùng sức.

"Làm ơn, mẹ nghĩ chèn chết con à, không cần kích động như thế." Tiêu Chi Ca kháng nghị, trước mặt mọi người bị ôm ôm ấp ấp, rất mất mặt nha.

"Ha ha, chỉ là mẹ nghĩ đến thời điểm con nói với mẹ câu rất kích động chứ sao." Tiêu Tĩnh cười đến thật đáng yêu nhìn bộ dáng con trai, "Con còn nhớ hay không khi con khoảng ba tuổi nói cùng mẹ, con nói, chờ con trưởng thành, mẹ đã già rồi, đến lúc đó con sẽ bảo vệ mẹ."

"Con nói lời như vậy sao? Chỉ là, con sẽ bảo vệ mẹ." Khoảng ba tuổi trí nhớ dĩ nhiên không nhớ rõ, chỉ là, nội dung lời nói, Tiêu Chi Ca nguyện ý thừa nhận.

"Con biết không, khi đó con còn nhỏ, mỗi lần nghiêm chỉnh biểu lộ tình cảm nói lời như vậy mẹ sẽ rất vui vẻ ôm con trong ngực hôn nhẹ, thật sự là quá đáng yêu." Nói đến kích động, Tiêu Tĩnh lại không nhịn được muốn ôm con trai hôn một cái.

"Mẹ không nên kích động á..., trước mặt mọi người ."

"Đúng rồi, cha con còn gửi lại ít tiền cho con, nói để cho con tự đi chọn quà tặng, con đồ gì?"

"Oa, hào phóng như vậy a, ông ấy gửi lại bao nhiêu tiền?"

"Cũng không nhiều..., trong ví có một chút tiền mặt, còn lại giữ mua vé máy bay." Tiêu Tĩnh chau mày, "Con không cảm thấy chúng ta nên mỗi người một nửa sao?"

"Tại sao muốn mỗi người một nửa, đó là ông ấy đưa cho con quà."

"Nhưng chúng ta là bạn tốt, bạn tốt có phải nên mỗi người một nửa không, chúng ta cùng nhau chia sẻ nha bảo bối, con chia cho mẹ phân nửa đi, mẹ sẽ rất vui vẻ."

"Ah, sao mẹ ngây thơ vậy, người lớn như vậy còn làm nũng với con, được rồi, thấy mẹ đáng yêu như vậy, con liền chia một nửa..., chia cho mẹ một nửa, một nửa."

"Cái gì gọi là người lớn như vậy còn làm nũng, mẹ làm nũng sao, mẹ mới không làm nũng, muốn nói đến làm nũng, đó là bà ngoại con, con không cần nói loạn có được không, mẹ là người đứng đắn như vậy sẽ không vô duyên tùy ý làm nũng đâu, hừ, chỉ là bảo bối, con nguyện ý phân một nửa cho mẹ sao, mẹ thật yêu con chết mất thôi!"

Tiêu Chi Ca im lặng nhìn Tiêu Tĩnh giắt trên người mình, làm nũng đáng xấu hổ, mẹ làm nũng còn không thừa nhận, càng thêm đáng xấu hổ, phải không!

Hai mẹ con cười cười nói nói về nhà, đang đi tới cửa chung cư đụng phải Lý Hiểu về, thấy hai người cười huyên náo, Lý Hiểu cảm thấy tâm tình khá hơn.

"Bảo bối Tĩnh, Chi Ca, chuyện gì vui vẻ như vậy?"

"Anh về rồi à." Thấy Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh lập tức tiến lên, không biết vì sao, nhìn thấy anh, cô đặc biệt muốn ôm anh, mà cô, cũng quả thật làm như vậy.

"Ừ." Động tác Tiêu Tĩnh khiến Lý Hiểu vừa mới tham gia hết tang lễ cảm thấy ấm áp, vào lúc này, có thể có người cho anh một cái ôm, cảm giác tốt vô cùng.

"Vừa đúng lúc, anh trở lại qua ăn cơm tối luôn." Tiêu Tĩnh cười, "Mẹ em làm rất nhiều món ăn ngon, tối hôm nay chúng ta ăn bữa tiệc lớn."

"Được." Lý Hiểu cười.

Thấy Lý Hiểu trở lại ăn cơm tối, mẹ Tiêu lo lắng hỏi Lý Hiểu, thấy cảm xúc Lý Hiểu cũng không tệ lắm, lúc này mới tiếp tục vào phòng bếp làm, người một nhà hòa thuận vui vẻ sau khi ăn cơm tối xong, Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu không kịp chờ đợi mẹ Tiêu đuổi về liền chạy về nhà rồi, nhìn bộ dáng cười xấu xa, khiến Tiêu Tĩnh có chút xấu hổ mẹ mình có cần phải như vậy không.

Trở lại trong nhà chỉ thuộc về hai người, Tiêu Tĩnh chủ động nói qua việc Chu Quân tới cùng Lý Hiểu, mà Lý Hiểu cũng thoải mái thảo luận chuyện La Yến, hiện tại coi như là có một kết thúc, trong khoảng thời gian này có Tiêu Tĩnh ủng hộ, trong lòng Lý Hiểu vẫn vô cùng cảm kích, hai người nói ý nghĩ của mình, cũng nói chuyện ý tưởng, sau đó ôm nhau —— ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Hiểu liền rời giường làm bữa sáng, sau khi lôi Tiêu Tĩnh ăn sáng xong, để cho cô đi đến phòng khám bệnh cùng mình, chọc cho Tiêu Tĩnh oán trách, "Anh nói anh mở phòng khám còn phải mang theo bạn gái, vậy có muốn bú sữa mẹ không? Mấy tuổi rồi?"

"Em có sữa cho anh hút ư, anh muốn uống." Lý Hiểu cười híp mắt nhìn Tiêu Tĩnh, "Nói đến anh rất lâu không có uống, nếu không tối hôm nay chúng ta. . . . . ."

"Đi chết đi." Tiêu Tĩnh đôi tay che ngực, "Sắc lang."

"Anh chỉ háo sắc với một người là em thôi, bảo bối." Lý Hiểu mỉm cười ôm Tiêu Tĩnh, thời điểm hai người trong phòng khám ôm ôm ấp ấp, một người phụ nữ đi vào, thấy Tiêu Tĩnh rõ ràng ngẩn ra, sau đó quan sát vẻ mặt nhìn cô

"Nghe nói mấy ngày nay cậu không có mở cửa phòng khám bệnh, là vì chăm sóc người khác, hiện tại vừa xảy ra chuyện gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.