Chương trước
Chương sau
"Khó được thấy nha." Tiêu Tĩnh cặp mắt tỏa ra ánh sáng, kéo Lý Hiểu qua mình đưa đầu nhìn xem, kết quả vừa nhìn thấy nhân vật nam nữ chính, lập tức không có hứng thú, thật là, không năm mươi thì cũng bốn năm, hai người kia, thật đúng là kích tình.

"Chúng ta lui mấy bước."

"Làm gì?" Lý Hiểu cảm giác mình hoàn toàn không thể đuổi kịp suy nghĩ Tiêu Tĩnh.

"Xem em." Tiêu Tĩnh nháy mắt mấy cái, cũng không phải là cô làm chuyện xấu, muốn cô đổi đường, không thể nào, lôi kéo Lý Hiểu lui về phía sau mấy bước, cảm thấy không sai biệt lắm, cố ý lớn tiếng mở miệng,

"Mệt quá, ông xã, em không muốn leo nữa."

"Ngoan, bà xã, chúng ta đã leo được một rồi, đi lên một chút nữa, chúng ta sẽ nghỉ ngơi, có được không?" Thấy Tiêu Tĩnh nháy mắt mình, lại lớn tiếng nói lời như vậy, Lý Hiểu nhất thời hiểu ra, cô đây là đang cho hai dã uyên ương này cảnh cáo, để cho bọn họ chú ý một chút ảnh hưởng, cho bọn họ thời gian dọn dẹp.

"Em không muốn nha, em muốn nghỉ ngơi." Tiêu Tĩnh cố ý ngang ngược mà nói.

"Được rồi, được rồi, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi mười phút, như thế nào?" Lý Hiểu lớn tiếng trả lời.

"Dạ."

Nói xong câu đó, Tiêu Tĩnh kéo Lý Hiểu ngồi xuống, nhìn thời gian, mười phút hẳn đủ hai người thu thập, cô tin tưởng giọng mình lớn như vậy, hai người kia nghe được, chỉ cần lòng có chút ngượng ngùng, sẽ biết thu dọn.

Sự thật chứng minh, Tiêu Tĩnh đánh giá thấp lòng xấu hổ của hai người kia, mười lăm phút sau cô cảm thấy không sai biệt lắm, cùng Lý Hiểu lần nữa lên đường, bởi vì không nghe được âm thanh, bọn họ cho là hai người kia đã đi rồi, kết quả vừa đi vào rừng cây, thiếu chút nữa bị hù dọa thành bệnh tim, hai người quả thật đã dừng lại, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu không có nghe được âm thanh kích tình, chỉ là, bọn họ không có mặc quần áo, hai người nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, nam trên người ngược lại có quần lót, nhưng mà hắn chỉ cởi một nửa, sau khi kết thúc tùy tiện kéo lên trên mà thôi, nữ thì cởi sạch, hiện tại cầm quần áo che hạ thân mà thôi, chính xác là tùy tiện che trên người, động một chút là nhìn thấy hết.

"A ——" Tiêu Tĩnh thề, cô không phải cố ý kêu, chỉ là cho là người ta đã đi rồi đột nhiên phát hiện vẫn còn chỗ đó hơn nữa lại lộ như vậy, làm cô giật mình.

May mắn chung quanh đây chỉ có bốn người, nếu không này, không biết sẽ có bao nhiêu người đến xem.

"Ngượng ngùng." Lý Hiểu nghe được giọng thét của Tiêu Tĩnh liền phản ứng kịp, vội vàng che ánh mắt Tiêu Tĩnh không để cho cô nhìn người đàn ông kia, mắt mình cũng tránh ra bên cạnh, mang Tiêu Tĩnh vội vàng đi qua bên cạnh, thì thầm trong miệng,

"Nơi này tại sao có thể có người. . . . . ."

Lý Hiểu cố ý là muốn mượn lời nói thầm của mình khiến hai người biết một chút thẹn, không ngờ người nam kia nghe được anh nói thầm, chẳng hề để ý nói tiếp.

"Đều là người trưởng thành, làm như trong sáng vậy làm gì, một ít niềm vui thú cũng không có, người anh em, cảm giác dã ngoại kích thích hơn cảm giác ở nhà, có thể cùng vợ anh thử một chút."

Giọng nói lưu manh, khiến Tiêu Tĩnh nghe được vô cùng không thoải mái, bắt lại tay Lý Hiểu, thản nhiên nói, "Cám ơn bác đề nghị, chúng tôi sẽ xem xét, hai bác tuổi đã cao vẫn có tình thú như thế thật sự là làm cho người ta hâm mộ, chẳng qua tôi cảm thấy, tại nơi dã ngoại, hãy tìm chỗ bí mật một chút thì tốt hơn, cũng có thể che bớt đi dáng người mập của hai bác, ông xã, chúng ta đi."

"Cái đó người nữ kia có ý gì?" Hai người nghe Tiêu Tĩnh dịu dàng giễu cợt nhất thời chưa kịp phản ứng, chờ thời điểm phản ứng lại, Tiêu Tĩnh đã lôi kéo Lý Hiểu chạy ra rất xa, người phụ nữ giận dữ, bị người ta gọi bà bác coi như xong, lại vẫn bị giễu cợt vóc người mập, được rồi, bà quả thật mập một chút, nhưng bà tự tin mình xinh đẹp đấy..., con ranh thối thật muốn mắng.

"Có gan cô đừng chạy, chờ bà trở lại, nhìn bà dạy cho các ngươi biết như thế nào."

"Tốt lắm lão bà, không cần cùng người trẻ tuổi chấp nhặt, tự chúng ta chơi của mình, không cần lo, chúng ta tiếp tục." Người đàn ông ngược lại không để ý, hoặc là không chanh chấp cùng Tiêu Tĩnh, dù sao không so đo, hơn nữa Tiêu Tĩnh nói xong vẫn tương đối văn minh, lôi kéo lão bà không để cho bà nói tục, hai người làm vợ chồng cả đời, đến tuổi này, khó được ở lần dã ngoại tìm được cảm giác, đừng để cho người khác phá hư, vẫn là thừa dịp cảm giác còn làm nhiều mấy lần thôi.

Được chồng trấn an, người phụ nữ cũng rất mau quên sự không vui lúc trước, trong bụi cây rất nhanh lại vang lên âm thanh thở dốc. . . . . .

"Em còn tưởng rằng bọn họ sẽ đuổi theo mắng đấy." Lôi kéo Lý Hiểu đi nhanh một đoạn đường, phát hiện sau lưng không ai, Tiêu Tĩnh có chút tiếc nuối nói.

Lý Hiểu nhìn bộ dáng gương mặt cô tiếc nuối mà mồ hôi lạnh, "Bà xã, nơi này không thích hợp cãi vã, chúng ta giễu cợt qua bọn họ coi như xong đi, không cùng so đo."

"Ai muốn cùng bọn họ so đo, em chính là người văn minh." Tiêu Tĩnh tự luyến nói.

"Dạ dạ, em là người văn minh, chỉ là bà xã, em nói chúng ta lúc nào thì cũng tìm một chỗ dã ngoại?" Mỗi một câu Tiêu Tĩnh nói Lý Hiểu đều nhớ rõ ràng, không khỏi, anh cũng muốn một lần kích thích.

"Ai muốn cùng anh dã ngoại, anh mơ đi." Tiêu Tĩnh không chút do dự phản bác, cô mới không có rảnh rỗi, "Còn nữa, anh kêu bà xã không thích, về thì đổi lại."

"Anh biết rõ, em thích anh gọi là bảo bối Tĩnh đúng không." Lý Hiểu cười, "Được, anh gọi bảo bối Tĩnh, bảo bối Tĩnh, bảo bối Tĩnh, bảo bối Tĩnh."

"Ai, gọi hồn a, xong chưa."

"Bảo bối Tĩnh, có lúc em thật sự thiếu một chút lãng mạn." Lý Hiểu bộ mặt bất đắc dĩ nhìn Tiêu Tĩnh, "Anh cảm thấy phụ nữ rất hay ưa thích lãng mạn, làm sao mà em lại không thích?"

"Không biết."

"Anh biết rồi, nhất định là em bị chính mình giấu đi, yên tâm, anh sẽ giúp em tìm được."

"Cắt. . . . . ."

So với lần trước, lần này hai người lên núi rõ ràng dễ dàng rất nhiều, ở đỉnh núi chụp chút hình, sau khi chơi một lát, liền xuống núi về nhà, đoạn đường này, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là sau khi về nhà Tiêu Tĩnh liền bảo Lý Hiểu nhường mình tắm, cô mệt chết đi được, ngâm mình ở trong bồn tắm, trong chốc lát liền ngủ mất rồi.

"Đã biết." Lý Hiểu thấy phòng tắm thật lâu không có động tĩnh, ra ngoài vừa nhìn, quả nhiên, Tiêu Tĩnh trong bồn tắm ngủ thiếp đi, buồn cười hôn một cái trên trán của cô, ôm cô từ bồn tắm về trên giường, trước mặt mình hiện ra trần truồng, mặc dù rất mê người, nhưng mà anh còn nhớ Tiêu Tĩnh không thường vận động, hôm nay leo núi nếu như trở lại không bấm huyệt một chút ngày mai chân tay sẽ nhất định đau, cho nên ngồi ở bên giường rất hiền huệ thay Tiêu Tĩnh xoa bóp toàn thân.

"Thật thoải mái a." Tiêu Tĩnh theo phản xạ thư thái, nửa mê nửa tỉnh nhìn Lý Hiểu, lộ ra ánh mắt thỏa mãn, sau đó xoay người nằm sấp, chỉ huy anh, "Giúp em xoa bóp phía sau."

"Thật đúng là không khách khí." Lý Hiểu buồn cười nhìn động tác Tiêu Tĩnh, đáy mắt thoáng qua một vệt sáng, tối hôm nay, anh muốn thu lợi tức, hi vọng cô có chuẩn bị mới phải.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Tiêu Tĩnh cảm thấy toàn thân nóng lên, bên cạnh hình như có một thứ gì, đụng phải cảm thấy rất thoải mái, liền nghiêng mình tới gần, sau đó cô nghe được giọng Lý Hiểu trêu chọc.

"Vật nhỏ thật đúng là nhiệt tình, thế này muốn sao?"

Nghe nói như thế, Tiêu Tĩnh liền mở mắt, cô là một người thông minh, lập tức ý thức được mình có cái gì không đúng, nhìn chằm chằm Lý Hiểu, "Anh đã làm cái gì đối với em?"

"Chỉ là cho em uống một chút để cho em càng thêm dễ dàng có cảm giác kích thích thôi, bảo bối Tĩnh." Ánh mắt Lý Hiểu nhìn cô đặc biệt sáng ngời, "Chúng ta cũng tới thể nghiệm cảm giác dã ngoại thôi."

"Chúng ta bây giờ ở nơi nào?" Nghe được Lý Hiểu nói như vậy, Tiêu Tĩnh nhất thời liền kinh hãi, làm ơn, cô không có yêu thích làm dã ngoại, mặc dù cô từng nghĩ tới, chỉ là cô không có sắc tâm đấy .

"Chớ khẩn trương, chỉ là ở ban công nhà của chúng ta mà thôi, chúng ta bây giờ ở trong lều trại, bây giờ là nửa đêm, toàn bộ đèn đã tắt, bên ngoài cũng rất an tĩnh, sẽ không có người phát hiện ra chúng ta, chỉ là tối nay không tệ, bảo bối tĩnh, chúng ta có muốn vừa làm vừa ngắm sao không, chỉ là trong lát nữa em phải chú ý một chút âm thanh của mình nha, chúng ta ở trên lầu nhưng có cha mẹ ở dưới, để cho người khác nghe được không sao cả, nếu để cho bọn họ nghe được, có thể không hay lắm." Lý Hiểu cười xấu xa, tay không quên tác quái trên người Tiêu Tĩnh.

Tiêu Tĩnh vốn được Lý Hiểu cho ăn, giờ phút này tay Lý Hiểu lại đang trên người cô làm loạn, thân thể mềm thành một đoàn, không tự chủ được, trong lòng oán Lý Hiểu gây sự cũng không còn hơi sức mắng anh, ôm cổ anh một chút, dùng sức dựa vào.

"Ít nói nhảm, mau lại đây."

"Bảo bối Tĩnh thật là gấp gáp."

"Biến, anh thử thuốc một chút xem." Tiêu Tĩnh đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể kêu gào muốn, "Hôm nay lão nương nếu không ép khô anh, lão nương không họ Tiêu, để cho anh về sau không dám bỏ thuốc nữa."

"Em không phải không biết, anh thích nhất chính là em ép khô anh sao?" Lý Hiểu cười, nhìn bộ dáng Tiêu Tĩnh gấp gáp, cảm thấy hai người tới điểm kích thích, không tồi.

Trên trời ánh sao rực rỡ, trong lều kích tình bắn ra bốn phía, hoàn hảo giờ phút này đã là nửa đêm, nếu để cho người ta nhìn đến đỉnh lều này, sẽ khiến kinh nghi, động tĩnh lều này có phải hơi lớn hay không, người ở bên trong, rốt cuộc là có nhiều kích động thế nào mới có thể làm cho lều động thành như vậy.

Giữa trưa ngày thứ hai, tinh thần Tiêu Tĩnh sảng khoái rời giường, mặc dù chân còn có chút run lên, cái hông cũng có chút đau, nhưng nhìn đến thân thể người kia ngủ giống heo chết, cô hả hê, chính mình không chịu được, để cho anh bỏ thuốc em, lão nương ép khô anh, xem anh cả đêm có thể mấy lần, hừ.

Bởi vì một đêm tham vui, Lý Hiểu lần nữa nghỉ ngơi một ngày, La Phương nhìn phòng khám bệnh rỗng tuếch, vẻ mặt như thịt viên, biết ông chủ nhiều năm như vậy, chưa từng có lần nào giống như năm nay bỏ bê công việc nhiều lần như vậy, chẳng lẽ do tìm được mùa xuân thứ hai, xuân hơi quá?

Ngủ thẳng đến buổi chiều, Lý Hiểu mới rời giường, đỡ hông của mình bộ dáng vận động quá độ, Tiêu Tĩnh ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, thấy anh tỉnh, nhếch môi cười.

"Anh yêu, anh đã tỉnh."

"Tiểu yêu tinh, quyến rũ mạng người." Lý Hiểu đi tới ôm Tiêu Tĩnh ác ngoan ngoan hôn xuống, số tuổi cuộc đời cứng rắn nhất cũng không có túng dục qua như vậy, Tiêu Tĩnh thật sự là tiểu yêu tinh, để cho anh một lần lại một lần phá nguyên tắc đúng là yêu yinh, khẳng định mình còn tốt, nếu không đến tuổi này rồi, như thế nào rồi sẽ làm ra chuyện túng dục quá độ.

"Anh chưa đánh răng, rõ ràng là mình không được còn nói em quyến rũ, là ai bỏ thuốc em, em còn chưa tìm anh tính sổ đấy, anh lấy thuốc từ đâu?" Tiêu Tĩnh mặt ghét bỏ đẩy Lý Hiểu ra.

"Anh thấy em nên uống thuốc, eo còn đau không?"

"Buổi tối muốn thử một chút không?" Tôn nghiêm đàn ông của Lý Hiểu bị khiêu khích.

"Thôi đi, nếu quá độ nữa, đến lúc đó không được, em chính là tội nhân, nghỉ ngơi một chút đi, yên tâm, em rất tốt, sẽ không có ý kiến với anh đâu." Tiêu Tĩnh làm bộ tôi rất khỏe, khiến Lý Hiểu phải nghiến răng.

"Rốt cuộc có được hay không hiện tại liền để cho em xem một chút."

"Vậy đến bắt em đi, anh thử xem, ha ha. . . . . ." Tiêu Tĩnh lè lưỡi, nhảy dựng lên không để cho Lý Hiểu bắt được mình.

"Đứng lại cho anh."

"Không cần không muốn, hắc hắc, em đi về nhà đó." Chạy mấy vòng, cảm thấy mình chạy như vậy nữa nhất định sẽ bị Lý Hiểu bắt được, Tiêu Tĩnh làm mặt quỷ chêu Lý Hiểu, vừa mở cửa ra chạy lên lầu, vừa nhấn chuông cửa vừa nhìn bộ dáng Lý Hiểu uy hiếp cũng không nại, cảm thấy nhà mình gần như vậy không có gì không tốt, sau khi mẹ Tiêu mở cửa, hả hê đón ánh mắt Lý Hiểu đi vào, như đứa bé đánh cuộc thắng, cảm giác này thật là tốt.

"Các con đang chơi cái gì à?" Mẹ Tiêu mở cửa, nhìn con gái dương dương hả hê xông tới đóng cửa lại, tò mò hỏi, "Chơi trò chơi ư, mẹ có thể gia nhập không?"

"Không thể." Tiêu Tĩnh nhún vai, "Mẹ chơi cùng cha đi."

"Đó, thì ra là trò chơi vợ chồng, mẹ hiểu, các con chơi đi, ha ha." Mẹ Tiêu nhìn con gái, nháy mắt, "Bảo bối, có phát hiện không, sau khi ở chung một chỗ cùng Lý Hiểu, nụ cười của con rõ ràng tăng lên đó."

"Có sao?" Tiêu Tĩnh nhìn mẹ.

"Đúng, tốt hơn thời điểm con đi chung với Chu Quân, hạnh phúc vui vẻ đó."

". . . . . ."

"Trong biển người mênh mông, có thể tìm một người đàn ông để cho con có cảm giác hạnh phúc không nhiều, nhất là người đàn ông này nhân phẩm không tệ, lại gần nhà, bảo bối, lúc nên ra tay thì ra tay, còn do dự cái gì, Lý Hiểu bày tỏ thái độ rồi, tùy thời chờ con cho nó danh phận đó, con phải biết, nó hiện tại có sự nghiệp thành tựu, dáng dấp không tồi, lại chính là thời điểm chững chạc, nếu cho ra, rất được hoan nghênh đó." Mẹ Tiêu nháy mắt.

"Bây giờ con đang do dự cái gì, nếu lại do dự, lại đẩy người ta ra ngoài, đến lúc đó hối hận cũng không kịp rồi."

"Anh ấy mỗi ngày không phải ở phòng khám bệnh thì là ở nhà, mỗi ngày vượt qua 16h cùng con, đi đến phòng khám những thứ kia đều không phải món ăn của anh ấy." Tiêu Tĩnh lơ đễnh nói.

"Không thể nói như vậy, năm đó mẹ và cha con mở phòng khám, thời điểm vừa mới bắt đầu bệnh nhân tới đều là người cao tuổi, sau vài năm tới đều là nữ bệnh nhân, đến một lần là vứt mị nhãn về phía cha con, nếu không phải là mẹ con sức quyến rũ lớn, làm cha con mê tít, thì hôm nay con có mẹ ghẻ rồi." Mẹ Tiêu thở dài nói.

Tiêu Tĩnh mặt mũi xám xịt, "Làm ơn, mẹ, cha con rõ ràng đẹp trai hơn Lý Hiểu nha, còn nữa, cha con không bị mê hoặc, đó là bởi vì cha tự chủ rất tốt, cũng không mắc mớ gì tới mẹ, trong lòng cha của con, phụ nữ tương đối phiền toái, dĩ nhiên ngoại trừ con gái, cha đã có mẹ phiền phức như vậy rồi, không có tinh lực lại đi kéo thêm một cái phiền phức nữa."

"Nhóc con thối, con nói cái gì, đáng đánh đòn."

"A, không tin mẹ hỏi cha đi, xem cha nói như thế nào." Tiêu Tĩnh xông lên làm mặt quỷ trêu mẹ Tiêu.

"Mẹ thấy con thật đáng đánh đòn rồi."

"Ha ha. . . . . ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.