Editor:Mèo Băng "Mau vào trước hãy nói." Sau giây phút giật mình, cha Tiêu phản ứng đầu tiên, vội vàng đưa con gái cùng cháu ngoại vào nhà. Mẹ Tiêu thì lôi kéo con mình xoay trái xoay phải quan sát toàn bộ, nhìn xem cô có bị thương hay không. Cha Tiêu đem nước cho bọn họ uống…, sau đó ngăn lại hành động của vợ mình. "Bà à, bà đừng kích động như vậy, hãy để cho con nó nói, Tiểu Tĩnh, đã xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp, tại sao muốn ly hôn liền ly hôn?”. "Con. . . . . ." Tiêu Tĩnh chỉ nói được một chữ đã không nói lên được chữ thứ hai, cô không biết tại sao, khi nhìn thấy cha mẹ, trong lòng giống như có muôn vàn uất ức, nước mắt bất tri bất giác lại chảy ra. "Oa ~~~" Nhìn thấy con mình khóc thương tâm như vậy, theo trực giác của bà nhất định cô đã chịu ủy khuất rất lớn, nhất thời tự trách mình năm đó đã không đủ cứng rắn, nếu không con của bà cũng sẽ không gả đi xa như vậy, kết quả bị người khác khi dễ mà nhà mẹ đẻ cũng không hay biết. Nghĩ đi nghĩ lại bà không khỏi thấy xót xa trong lòng, bật khóc, tiếng khóc so với Tiêu Tĩnh còn lớn hơn. “Bà xã, bà khóc cái gì?” Cha Tiêu vỗ trán, năm nay bà ấy cũng đã năm mươi mấy tuổi rồi, cảm xúc còn giống trẻ con như vậy. “Con gái yêu của chúng ta bị người ta khi dễ mà tôi còn không biết, từ nhỏ nó đã mạnh mẽ, chưa từng khóc, hiện tại lại khóc. Như vậy không phải đã chịu nhìu uất ức sao, sao tôi có thể không đau lòng được chứ, làm sao có thể không khóc đây?” Mẹ Tiêu khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, giống như một đứa trẻ. “Con gái à, con nói cho mẹ biết, Chu Quân đã khi dễ con như thế nào, mẹ sẽ đi báo thù cho con. Nó đối với con ra sao, mẹ sẽ trả lại cho nó gấp mười lần như vậy, mẹ muốn cho nó biết vì sao bông hoa lại có màu đỏ!”. "Phốc. . . . . ." Vốn đang cảm thấy rất uất ức nhưng khi Tiêu Tĩnh nhìn thấy dáng vẻ của mẹ như vậy, nhất thời uất ức không nổi nữa, mẹ Tiêu đi đến nơi nào đều mang lại tiếng cười. Người vốn cần an ủi là cô, kết quả hiện tại phải đến dỗ dành mẹ. "Mẹ, đừng khóc, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, trên đời này nhiều nhất chính là đàn ông, người này không tốt thì cứ vứt đi, không đáng giá để mình phải tự làm khổ bản thân.” "Tại sao con có thể nói như vậy, tình yêu là cao thượng nhất, thuần khiết nhất." Mẹ Tiêu là người luôn ủng hộ tình yêu trong sáng, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai vấy bẩn tình yêu, “Mặc kệ trên đời này có bao nhiêu người đàn ông ưu tú, mẹ vĩnh viễn chỉ có một mình cha của con, nếu như trên thế giới chỉ còn lại một người đàn ông, mà người kia không phải cha của con, mẹ tình nguyện sống cô độc đến chết, chứ tuyệt đối sẽ không chọn người đàn ông kia.” Trong bộ dạng mẹ như một dũng sĩ hung hãn bảo vệ tình yêu của mình, nhìn lại cha không nói lời nào đưa ánh mắt cảm động nhìn bà,Tiêu Tĩnh nhìn cảnh này trong sâu thẳm như bị kích thích, có chút rung động vuốt ngực mình. "Cha, mẹ, con có chút mệt, muốn đi nghỉ ngơi." "Phòng của con vẫn luôn được dọn dẹp, con trở về phòng đi nghỉ đi. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần trở lại là tốt rồi, nơi này vĩnh viễn đều là nhà của con." Cha Tiêu sờ đầu con gái, "Ngủ một giấc, ngày mai sẽ là một ngày mới." "Vâng." Tiêu Tĩnh gật đầu, có một người thông minh, lớn lên đẹp trai lại dịu dàng là một người đàn ông tốt của Cố gia là cha của mình cũng không phải là một chuyện tốt. Từ nhỏ lấy cha để so sánh, không thể trách cô đối với những người đàn ông khác không có cảm giác. Thực sự nếu đem họ so sánh với cha cô thì chênh lệch quá xa. Nên với tính cái lười biếng này của cô, nếu không, cũng sẽ không cùng Chu Quân trãi qua mười năm. Tự mình trở về phòng, cách bày biện trang trí vẫn như cũ, tự dưng sinh ra cảm giác thân thiết. Hôm nay đã giày vò cả ngày, đúng thật mệt mỏi, bình thường luôn mất ngủ, nhưng hôm nay vừa nằm xuống giường, không tới mấy phúc đã đi gặp Chu công rồi. Ở phòng khách, thấy con đã vào phòng, cha Tiêu mới hỏi cháu trai mình chuyện gì đã xảy ra, đừng nghĩ cháu ông còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất thông minh, tư tưởng chính chắn, rất giống ông khi còn bé, vì vậy trong lòng cha Tiêu cực kì thích cháu ngoại đáng yêu này. Tiêu Chi Ca đem những chuyện mình biết đầu đuôi ngọn ngành kể hết cho ông bà ngoại. Thoải mái biến tâm tình của mẹ Tiêu chuyển thành tức giận, nếu cha Tiêu không ngăn cản, thì có lẽ mẹ Tiêu đã lập tức mua vé máy bay đi đến thành phố S đánh cái thằng con rễ phụ bạc kia một trận. "Chi Ca, cháu có đói bụng hay không, có muốn ông bà chuẩn bị đồ ăn khuya cho cháu không?” Cha Tiêu cùng mẹ Tiêu kết hôn nhiều năm như vậy, biết rõ làm sao để dời đi sự chú ý của vợ. Quả nhiên, khi nghe được cha Cha Tiêu nói như vậy, đôi mắt mẹ Mẹ Tiêu lập tức phát sáng lên nhìn cháu ngoại, làm ra động tác của Tạp Oa Y, "Đúng vậy, tiểu Chi Ca, cháu nhất định là đói bụng rồi đúng không, ông bà yêu thương cháu nhất, tại sao có thể để cháu đói được, cháu chờ một chút, bà lập tức chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho cháu.” Bởi vì mẹ Tiêu vốn có dáng dấp của Tạp Oa Y, cộng thêm được bảo dưỡng kĩ, khi đi trên đường căn bản là không nhìn ra được tuổi thật của bà. Thậm chí thường có những người đàn ông trẻ tuổi gọi điện làm quen. Vì vậy khi bà làm ra động tác của Tạp Oa Y, trong mắt hai người đàn ông một lớn một nhỏ, chẳng những không cảm thấy giật mình, ngược lại còn cảm thấy vui tai vui mắt. Nhìn bà ngoại nhún nhảy một cái chạy về phòng bếp, Tiêu Chi Ca cảm thán lần thứ N, khi nào mới thấy được mẹ mình làm ra động tác vui tai vui mắt như vậy? Cẩn thận nhìn lại Tiêu Tĩnh cùng mẹ Tiêu, thật ra thì khuôn mặt hai người rất giống nhau. Nhưng đáng tiếc chính là Tiêu Tĩnh rất lười, không thích làm đẹp cho mình, tính tình thì hướng nội giống cha Tiêu. Cho nên khi hai người đứng chung một chỗ, từng bị người khác nói mẹ Tiêu là em còn Tiêu Tĩnh lại là chị. Cái người không tim không phổi đi gặp Chu công kia căn bản không biết trong long con trai. Mẹ Tiêu bận rộn hơn nữa giờ cũng đã chuẩn bị xong bữa ăn khuya tình yêu. Bánh mì nướng được đặt trên một cái dĩa lớn với rau xà lách, bên cạnh là moojt chén mì sợi phía trên là trứng trần nước sôi. Đem một khay cơm tình yêu ra khỏi phòng bếp. "Đến đây, bà ngoại đã chuẩn bị xong bữa cơm tình yêu cho cháu rồi, tiểu Chi Ca, có phải đã lâu rồi không được ăn thức ăn bà ngoại làm có đúng không, cháu còn nhớ hương vị thức ăn của bà không, mau đến ăn đi." Tiêu Chi Ca giương mắt nhìn cái khay trên tay bà, nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù bình thường cậu ăn khá nhiều, nhưng khi nhìn đến lượng thức ăn mẹ Tiêu chuẩn bị lượng nếu để cho cậu ăn hết toàn bộ, cậu nghĩ, mình sẽ ăn rất no, ngẩng đầu gương mặt khả ái nhìn bà ngoại, Tiêu Chi Ca yếu ớt hỏi: "Bà ngoại, bữa ăn khuya này có phải……phong phú quá không?" "Phong phú sao, bà còn cảm thấy nó đơn điệu chứ, bà ngoại không kịp chuẩn bị, nếu sớm gọi điện cho bà thì bà sẽ làm tốt hơn. Không sao đâu tiểu Chi Ca, cháu ăn đi, hôm nay đành ăn tạm vậy. Bắt đầu từ ngày mai, bà ngoại đảm bảo, mỗi ngày trừ ba bữa cơm phong phú, bà ngoại còn chuẩn bị bữa ăn khuya tình yêu." Mẹ Tiêu cảm thấy nấu cơm cha người mình yêu thương là chuyện vô cùng hạnh phúc, giờ phút này bà đột nhiên nghĩ, con gái ly hôn thật ra cũng không phải là chuyện gì xấu, còn mang theo cháu ngoại trở về, ngày sau con gái cùng cháu ngoại không phải ngày ngày có thể ăn thức ăn mình nấu rồi sao? Nghĩ như vậy, tinh thần mẹ Tiêu hăng hái hẳng lên, thúc giục cháu bà mau ăn, sau đó vào bếp đem phần cơm còn lại đi đến phòng của con gái. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]