“Màn đêm lặng lẽ trôi quá nửa, đời người bình an vẫn trải dài. ”
“Anh Nguyên Dã đẹp trai quá, hai chúng ta chụp một bức để em treo lên tường đi, bây giờ anh cũng coi như ngôi sao rồi!” Cô nàng mỉm cười bắt chuyện với Nguyên Dã.
Nguyên Dã nói: “Qua đây chụp đi.”
Lão Đồ đẩy cửa đi vào, mặc một chiếc áo phông đen, trước ngực là một hình vẽ huỳnh quanh, miệng ngậm điếu thuốc lá, cánh tay vòng qua kẹp cổ Nguyên Dã một chút, hơi nghiêng đầu híp mắt lại: “Sao không gọi điện thoại cho anh sớm? Suýt chút nữa chiều anh phải đi, cậu gọi muộn hơn một chút là anh đi rồi.”
Nguyên Dã nở nụ cười: “Bận lắm à?”
“Đang làm một sơn trang với người ta, còn chưa sửa xong. Rảnh qua xem không?” Lão Đồ nói.
Cô nàng ở bên cạnh ôm tay lão Đồ, nói với anh ta: “Anh chú ý một chút, đừng để người ta chụp được ảnh anh Nguyên Dã của em, chỉ kề vai sát cánh vậy thôi cũng gây phốt ngoại tình đấy.”
Nguyên Dã cười cười lắc đầu: “Không đến nỗi vậy đâu, có ngoại tình cũng phải xem mặt mũi chứ, anh rỗi hơi đâu mà đi ngoại tình với ông già này, trong nhà anh Nguyên Dã của em có thần tiên đấy.”
Lão Đồ bật cười mắng anh: “Dở hơi.”
Đã rất lâu rồi Nguyên Dã không tới chỗ lão Đồ, bởi vì dạo này anh vẫn luôn ở nhà. Lần này tới chỗ lão Đồ là để ăn thịt uống rượu, từ khi Phương Thiệu Nhất bị thương ở phổi hắn không đi tụ tập, Nguyên Dã cũng không phải đi xã giao, dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-em-van-con-mac-ao-khoac-cua-anh/584358/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.