Phải ba mươi tiếng sau Nguyên Dã mới xuống máy bay. Nơi đó mưa xối xả, sân bay sau khi cho hạ cánh hết máy bay cũng dừng bay. Ngày hôm đó Nguyên Dã nghĩ mọi cách cũng không thể rời khỏi nơi này.
Cát Tiểu Đào ở đầu dây bên kia gượng gạo nói: “…Anh Dã à anh đừng vội.”
Nguyên Dã “Ừ” một tiếng, nói với cậu: “Có bất cứ tình huống gì thì lập tức báo cho anh.”
“Yên tâm đi, anh Dã.” Cát Tiểu Đào nói.
Cổ họng Nguyên Dã cũng khản khô, nhưng nghe vẫn rất bình tĩnh, hoặc nên nói là trầm ổn. Cát Tiểu Đào rất muốn nói chuyện với anh một lúc, dường như nói chuyện cùng anh thì có thể an tâm hơn.
Trong bệnh viện mới đầu ngoài người trong đoàn phim ra cũng chỉ có mình Cát Tiểu Đào, một mình chống đỡ một phương xử lý mọi chuyện, cũng phải rất gắng gượng. Nhưng bây giờ dù cậu có gắng đến đâu, dẫu có vẻ mạnh mẽ hơn nữa, thì trong lòng cũng thấy hoang mang, sợ sệt. Hai người mà trong lòng cậu có thể dựa vào chỉ có Cảnh Cận Duy và Nguyên Dã.
Hai người họ đều không có mặt ở đây, nhưng nghe giọng qua điện thoại đều không hoảng hốt, dường như họ không hoảng sợ thì sẽ không xảy ra chuyện gì to tát. Cát Tiểu Đào nguyện ý tin tưởng, chuyện đáng sợ nhất sẽ không xảy ra. Chỉ cần chuyện đó không xảy ra, cậu đều có thể gánh vác được.
Cảnh Cận Duy đến ngay trong đêm hôm ấy, lúc Cát Tiểu Đào trông thấy hắn đã không thể cất lên thành lời. Gương mặt Cảnh Cận Duy âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-em-van-con-mac-ao-khoac-cua-anh/584350/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.