Nguyên Dã nằm trên ghế sofa, nhắm mắt phơi nắng. Điện thoại bên cạnh vang lên, anh đưa tay ra lần tìm, ậm ừ qua cuống họng coi như đã trả lời.
Người trong điện thoại nói: “Đi đi, uống rượu.”
Nguyên Dã không buồn mở mắt, há miệng nói: “Không đi.”
Người đối diện lại hỏi: “Thế uống trà?”
Nguyên Dã vẫn nhắm nghiền đôi mắt bảo: “Không đi.”
“Sao vậy hả?” Lão Đồ ở đầu dây bên kia hỏi anh, “Được hôm đẹp trời trốn trong nhà làm gì chứ?”
Nguyên Dã từ nằm nghiêng chuyển thành nằm thẳng, kéo dài giọng, bập môi nói: “Lười. Hôm qua vừa mới về, mệt.”
Đối phương cười hỏi anh: “Cậu không nói anh cũng quên béng mất, ghi hình xong rồi hả? Tình hình thế nào? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nguyên Dã mặc kệ anh ta, chau mày nói: “Sao anh cũng ngứa đòn như vậy hả.”
Lão Đồ vui vẻ cười ha hả, nói với anh: “Thôi đừng lề mề nữa, nhanh lên nào, đi đi, nhậu cái.”
“Gửi vị trí qua.” Nguyên Dã nói xong cũng cúp máy.
Hôm qua anh ngồi máy bay trở về, vốn định cứ nằm bẹp ra đó một ngày. Thực ra con người Nguyên Dã vẫn rất lười, loại lười này không phải là anh không thích vận động, nếu làm chuyện bản thân thích thì có phiền phức mệt mỏi bao nhiêu cũng không thấm vào đâu, đến đỉnh Everest anh cũng từng leo lên kia mà. Nhưng nếu để anh làm chuyện bản thân không thích, tới nơi anh không ham, mọi tế bào trong anh đều trở nên lười biếng. Đi ghi hình chương trình kia mất tổng cộng có bốn ngày, anh đã cảm thấy mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-em-van-con-mac-ao-khoac-cua-anh/261186/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.