Mùi nước hoa rất nhạt, nhạt đến mức không đến gần sẽ không thể nào ngửi được, cũng chỉ có thể ngửi thấy trên áo khoác, áo sơ mi bên trong là hương gỗ vốn có của Giản Diệc Thận.
Tô Tân nghi hoặc, gửi voice chat cho Giản Diệc Thận, hỏi anh gần đây có gặp đối tác nữ nào xịt nước hoa ” Black Poppy ” không.
Giản Diệc Thận trả lời tin nhắn ngay [ ” Black Poppy ” có mùi hương rất dễ chịu sao? Những người phụ nữ anh gặp thích xịt nước hoa chỉ có Giang Viện Viện và Tề tổng, nhưng văn phòng giám đốc có một vài nghiên cứu về nước hoa, để anh hỏi họ thử.” ]
Loại nước hoa mà Giang Viện Viện thích có tên là “green rose”, đến mùi hương hỗn hợp của gỗ đàn hương và xạ hương trắng, hương thơm tao nhã và bí ẩn, hoàn toàn khác với cây anh túc đen, còn Tề tổng đã ngoài bốn mươi, căn bản không có khả năng có vấn đề gì cả, văn phòng giám đốc ngược lại có nhiều cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, nhưng Tô Tân đã đến đó một vài lần, các cô gái gặp Giản Diệc Thận đều an tĩnh giống con gà con, rất sợ anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giản Diệc Thận không có khả năng thân mật với những người phụ nữ này, Tô Tân tạm thời buông xuống nghi ngờ này: “Em chỉ thuận miệng hỏi thôi, không cần cố ý đi hỏi, đợi tối anh về nói sau.”
Buổi tối trở về nhà, Giản Diệc Thận vui vẻ chạy vào nhà, tay vắt chéo sau lưng, thần thần bí bí nói: “Đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-cung-gian-tong/2086903/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.