Chương trước
Chương sau


Ngôn Cảnh Huyên thút thít làm cho La Linh Lan trợn mắt há miệng kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng là cô gái này hiên ngang bắt bẻ cô ta từng câu từng chữ, vậy mà vừa thấy Diệp Quân Vũ thì vội vàng trở mặt như lật sách. Còn ăn không nói có nữa chứ?

Diệp Quân Vũ ghét nhất người khác lộng quyền, càng ghét người khác dựa vào quan hệ với hắn bắt nạt người khác. Huống gì người bị ức hiếp là vợ của hắn.

Dù cả hai không có tình cảm nhưng hắn tuyệt đối không để Ngôn Cảnh Huyên chịu thiệt.

Từ lúc hắn đến là La Linh Lan biết phen này cô ta tiêu rồi. Nhưng cho dù có là vậy cô ta cũng phải kéo Ngôn Cảnh Huyên xuống nước.

La Linh Lan hít một hơi lấy lại bình tĩnh đi đến trước mặt Diệp Quân Vũ nói:

"Tổng giám đốc, nếu tôi nói là tôi không hề làm những chuyện giống phu nhân vừa nói liệu anh có tin không?"

Cô ta cũng muốn thử dùng mỹ nhân kế.

So với Ngôn Cảnh Huyên, cô ta tự tin là mình không thua không kém.

"Chồng à, anh tin cô ta hả?"

Ngôn Cảnh Huyên nấc nghẹn.

Diệp Quân Vũ im lặng không đáp, hắn nhìn La Linh Lan rồi lại nhìn sang Ngôn Cảnh Huyên, tuy rằng cả hai đều đang diễn nhưng cô vợ trên danh nghĩa này của hắn vẫn nhìn thuận mắt hơn.

"Tổng giám đốc, tôi thừa nhận là mình gây khó dễ cho phu nhân, nhưng đó là do phu nhân không biết suy nghĩ. Rõ ràng cô ấy đã biết anh đang họp nhưng vẫn cố gặp, tôi đã nhắn lại với lễ tân bảo phu nhân về đi, tuy nhiên cô ấy chọn ngồi đợi ở đại sảnh. Cái này không phải đang muốn nói với tất cả mọi người anh đối xử không tốt với cô ấy sao? Tôi chỉ là vì nghĩ cho anh mới làm thế!"

La Linh Lan nói đến hợp tình hợp lý.

Ngôn Cảnh Huyên khẽ cười, hoá ra cô thư ký trước mặt định đung mỹ nhân kế lấy lòng thương hại của chồng cô, cô ta không ngại nói cô vô tri, không biết nghĩ thì cô sẽ làm cho cô ta thấy, dù cô có ngốc nghếch, Diệp Quân Vũ vẫn đứng về phía cô.

Ngôn Cảnh Huyên lại bắt đầu nấc nghẹn: "Em biết anh họp nên lúc đến đây chỉ dám nhắn tin cho anh. Em tìm trợ lý của anh là không muốn làm phiền anh. Vậy mà cô ấy lại ra sức đuổi em. Em không đi còn định kêu bảo vệ lôi em ra ngoài nữa. Rõ ràng là cô ấy không tôn trọng em mà giờ còn đổ lỗi cho em nữa. Chồng à, không lẽ trong mắt người khác, em không có địa vị khi làm vợ anh sao?"

"Tổng giám đốc, tôi thật sự không..."

La Linh Lan muốn phản biện nhưng lời còn chưa kịp nói đã phải nuốt trở lại vào bụng, vì bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Diệp Quân Vũ.

Lần này, cô ta không xong thật rồi!

"Tôi thật sự không có xem thường phu nhân. Tôi chỉ nghĩ cho phu nhân và anh thôi!"

La Linh Lan cứng miệng đến cùng.

"Trợ lý La có tâm quá nhỉ? Mở miệng ra là nghĩ cho tổng giám đốc thế này, thế kia. Vậy mà lại đuổi phu nhân hết lần này đến lần khác. Nếu phu nhân không cứng rắn chắc là bị cô nuốt trọng từ lâu."

Lễ tân lên tiếng mỉa mai.

Ngay sau đó là một vài tiếng nói đồng tình với những gì cô lễ tân mới nói, La Linh Lan nhìn mấy người xung quanh đang làm phản, không đứng về phía mình nghiến răng.

Chuyện này cô ta phải là nữ chính đáng thương bị nữ phụ độc ác ức hiếp.

"Tôi không có, oan ức cho tôi quá! Tổng giám đốc, anh làm ơn tin tôi đi!"

Ngôn Cảnh Huyên nhìn bộ dạng nữ chính đang bị đổ oan của La Linh Lan phì cười, có phải cô ta xem phim tình cảm nhiều quá nên đang ảo tưởng mình là nữ chính đang bị nữ phụ là cô bắt nạt không? Ừm... Cô ta diễn cũng giống lắm!

Ngôn Cảnh Huyên ngân ngấn nước mắt ngẩng đầu đối diện Diệp Quân Vũ, so về diễn xuất thì cô ta còn kém lắm!

"Chồng à..."

Ngôn Cảnh Huyên nỉ non.

"Đủ rồi! Dừng ở đây được rồi!"

Diệp Quân Vũ lạnh nhạt đẩy Ngôn Cảnh Huyên ra khiến La Linh Lan vui mừng mở cờ trong bụng.

"Chồng...?"

"Ngoan, đừng khóc nữa. Chờ tôi một chút được không?"

Diệp Quân Vũ ôn hoà xoa đầu Ngôn Cảnh Huyên. Cứ nhìn bộ dạng yếu đuối, nhu tình mãi hân sẽ đánh mất lý trí của mình mất. Từ lần đầu tiên thấy cô diễn xuất, hắn đã tự hỏi cô diễn giỏi như vậy tại sao mãi không lên được tuyên mới mà cứ lận đận ở tuyến mười tám? Không lẽ mấy đạo diễn kia không biết nhìn người hay là do quản lý không biết cách làm cô phát huy thế mạnh?

Về nhà rồi hắn sẽ thử xem xét mở đường cho cô xem như đáp lễ lại việc cô giúp hắn giải khuây buổi tối.

"Tổng... Tổng giám đốc..."

La Linh Lan lắp bắp.

"Kỳ Nam, báo với phòng nhân sự và kế toán gửi thư thôi việc và thanh toán tiền lương cho thư ký La. Sau này tôi không muốn thấy cô ta ở thành phố S nữa. Chỉ là thư ký mà không biết vị trí của mình ở đâu thì nên cút khỏi Diệp Thị!" Diệp Quân Vũ nói, hắn nhìn sang lễ tân đã giúp Ngôn Cảnh Huyên nói chuyện, nói tiếp: "Cho cô ấy thay vào vị trí của La Linh Lan. Người thế này mới là người Diệp Thị cần. Chuyện thế này tôi chỉ muốn thấy một lần thôi, tuyệt đối không thể có lần thứ hai. Sau này khi phu nhân đến cũng không cần thông báo gì cả, cứ đưa cô ấy đến thẳng văn phòng của tôi."

Diệp Quân Vũ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục: "Vợ của Diệp Quân Vũ này có thân phận và địa vị. Cho dù cô ấy có là diễn viên tuyến mười tám thì cũng chưa đứa lượt người khác coi thường. La Linh Lan là một bài học dành cho tất cả người của Diệp Thị đó!"

Hắn cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Không gian trở nên im lặng, lúc này sắc mặt La Linh Lan đã tái đi. Cô ta cứ nghĩ người Diệp Quân Vũ mắng là Ngôn Cảnh Huyên, nhưng không ngờ hắn lại thẳng tay đuổi việc cô ta. Bị Diệp Thị cho thôi việc là một vết nhơ, về sau nếu muốn tìm việc sẽ rất khó.

La Linh Lan siết chặt tay lại thành nắm đấm, nghiến răng thù hận nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Huyên như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đáp lại sự phẫn nộ đó, Ngôn Cảnh Huyên làm mặt quỷ trêu chọc lại.

(...)

Nửa tiếng sau.

Chiếc xe hơi sang trọng chạy bon bon trên đường phố, ánh đèn hai bên lề đường cùng đèn của các biển hiệu làm cho thành phố S thêm rực rỡ. Đây là nơi hoa lệ, bất kể đêm hay ngày đều mang đến cho người khác cảm giác hào nhoáng, xa hoa.

"Nháo một trận lớn như vậy có vui không?"

Diệp Quân Vũ lạnh nhạt hỏi.

"Vui sao không. Ai bảo cô ta làm khó tôi, còn muốn đuổi tôi đi nữa. Không kiếm chút lãi thì thiệt thòi cho tôi quá!"

Ngôn Cảnh Huyên vừa chơi điện thoại vừa đáp.

Tối nay thật sảng khoái, chơi đùa một chút là xoá đi trạng thái buồn bực lúc chiều. Lần này cô nên cảm ơn cô trợ lý họ La kia mới phải.

"Lần nào cũng thích diễn vai yếu đuối, cô không thấy chán à?"

"Không phải anh cũng hưởng ứng hả? Anh không chán thì sao tôi lại chán được? Huống gì diễn vai thảo mai giả tạo vui lắm nha, chẳng trách mà mấy cô gái cứ thích giả bộ trước mặt đàn ông để lấy lòng của họ."

"Ai nói là tôi không chán? Lần sau có diễn thì diễn vai ác chút đi. Dù gì tôi cũng đứng về phía cô mà! Ít nhất là trong hai năm hợp đồng này."

"Vậy lần sau tôi diễn vai yêu phi độc ác quyến rũ hôn quân, xử tội trung thần nhé?" Ngôn Cảnh Huyên vừa nói, vừa để điện thoại sang một bên rồi vòng tay qua cổ Diệp Quân Vũ ôm lấy hắn, cọ cọ: "Chồng à, anh thấy vai diễn này có thú vị hơn không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.