Chương trước
Chương sau
Nghe Quý Khởi Phong nói, Ngôn Cảnh Huyên mới biết đang có livestream, quả nhiên như cô đã đoán, Ngôn Cảnh Vân không hề có ý tốt khi đến gặp cô để xin lỗi. Chắc là cô ta muốn mượn tay của cộng đồng mạng mắng cô không có lương tâm. Bây giờ trên mạng chắc đang nào nhiệt.

Sắc mặt của Ngôn Cảnh Vân trắng bệt, coi ta mím môi nhìn đạo diễn Quý, vốn dĩ không thể để cho Ngôn Cảnh Huyên biết chuyện phát sóng trực tiếp sớm. Cô ta vẫn còn một đoạn phía sau cần diễn nữa.

"À, ra là chị đang muốn phát sóng đoạn tạ tội này hả? Sao chị không nói sớm để tôi phối hợp diễn tốt hơn. Chị muốn đóng vai hiền lành, thì cũng phải để tôi diễn tốt vai phản diện của mình chứ?"

Ngôn Cảnh Huyên lại ngồi xuống ghế sofa cười cợt.

Thái độ của cô khi biết Ngôn Cảnh Vân đang phát sóng trực tiếp không hề tỏ ra sợ hãi, lo lắng sẽ mất hình tượng mà trái lại cô còn bình tĩnh ngồi lại để nói chuyện tiếp với cô chị gái. Khí thế nữ cường này đã làm cộng đồng mạng hiểu được vì sao Quý Khởi Phong lại chọn cô.

Chỉ là họ không hiểu tại sao lúc trước cô lại không hề nổi trội.

"Chị... Chị muốn chứng minh chị có thành ý nên mới..."

"Nên mới live stream diễn kịch, để xem tôi bị mắng thế nào hả? Kịch bản của chị hay đấy, nhưng tiếc là nó lại không xảy ra. Chị đã xem bình luận ngay lúc này chưa?"

Ngôn Cảnh Huyên vừa lướt điện thoại, vừa cười hỏi.

Gương mặt của Ngôn Cảnh Vân càng xám, cô ta vội vã cầm lấy điện thoại để ở chậu cây trên bàn làm việc tắt live stream, trước đó, hàng trăm lời mắng chửi đã được cô ta nhìn thấy.

"Tắt rồi thì dùng bộ mặt thật của chị nói chuyện đi!"

Ngôn Cảnh Huyên dẹp điện thoại vào túi xách nhìn Ngôn Cảnh Vân chằm chằm.

"Chị... Thật sự là chị muốn mọi người chứng kiến chị thành tâm thành ý xin lỗi em mà. Nếu chị muốn làm gì em thì chị đâu cần khấu đầu với em làm gì. Em tin chị được không?"

Ngôn Cảnh Vân tha thiết khẩn cầu.

"Tin chị thì heo nái cũng biết leo cây đó!" Ngôn Cảnh Huyên hất tay cô ta đang vịn trên người mình: "Chị diễn xong rồi thì đi đi, đừng làm mất thời gian của tôi và đạo diễn Quý nữa. Chúng tôi còn thảo luận nội dung phim, chọn ngày khai máy, không rảnh ở đây xem chị diễn đâu."

Nói xong, Ngôn Cảnh Huyên đứng lên đi đến chỗ của Quý Khởi Phong: "Đạo diễn Quý, chúng ta đến phòng họp khác nói chuyện đi!"

"Được!"

Quý Khởi Phong đồng tình.

Sau đó, hắn, Hạ Tố Mai và Ngôn Cảnh Huyên rời khỏi phòng họp hiện tại, Ngôn Cảnh Vân ngồi bệt xuống đất, tốn công đóng kịch cả buổi lại chằng có thu hoạch gi lần nào cô ta cũng thất bại trước em gái nuôi.

[Tôi lại thất bại rồi. Cô còn kế hoạch gì không?]

Ngôn Cảnh Vân ấm ức gửi tin nhắn.

[Đồ vô dụng, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong còn đòi tôi đưa cô kế hoạch khác à? Tôi cần người có thể phá hoại Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên, chứ không phải loại người đánh đâu thua đó như cô! Đừng liên lạc với tôi nữa!]

Người bên kia gửi tin xong liền cho Ngôn Cảnh Vân vào danh sách đen, điều này khi cô ra gử lại tin nhắn thì mới biết.

"Cô không giúp tôi thì cũng có người khác giúp tôi. Tiện nhân Ngôn Cảnh Huyên đó phải thân bại danh liệt!"

Ngôn Cảnh Vân nghiến răng nhìn chăm chăm vào tên của Nhan Hồng Quang trên danh bạ, qua một lúc, cô ta mới bình tĩnh lại ấn gọi cho hắn:

"Anh Quang, chúng ta gặp nhau một chút có được không?"

(...)

"Xin lỗi cô Ngôn, tôi không biết là cô ta lại thâm độc như vậy, biết sớm thì tôi không cần nể mặt Hồng Quang, trực tiếp đuổi cô ta đi là được rồi."

Quý Khởi Phong áy náy nói.

"Đâu phải lỗi của anh. Người không quen biết cô ta sẽ không hiểu cô ta là kiểu người gì đâu. Lần sau anh đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa là được, cũng nhắc nhở bạn bạn đừng tin cô ta. Tránh xa cô ta càng xa càng tốt đó."

Ngôn Cảnh Huyên dịu giọng trả lời.

"Tôi sẽ nhắc nhở cậu ta. Mong là cậu ta sẽ nghe tôi."

Quý Khởi Phong bất đắc dĩ thở dài, với những gì hắn vừa thu thập được từ nhóm bạn, Nhan Hồng Quang rất thích Ngôn Cảnh Vân, sự yêu thích đó đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Và nếu không có biến cố gì nữa thì có thể họ sẽ hẹn hò với nhau trong tương lai.

Nhan Hồng Quang có bạn gái là chuyện tốt, nhưng cô bạn gái như Ngôn Cảnh Vân là một điều tai hoạ.

"Anh cố gắng khuyên nhủ đi. Tôi không mong lại có người khác sập bẫy đâu."

"Ý của cô là trước đây từng có người bị cô ta lợi dụng rồi vứt bỏ à?"

"Ừm hửm, đó là chuyện ba bốn năm trước, cô ta có quên một chàng trai từ thời đi học, anh chàng đó thích cô ta đã lâu, sẵn sàng vì cô ta lao vào dầu sôi lửa bỏng. Lúc học đại học, anh ta là người gây chuyện với tôi nhiều nhất vì tôi luôn luôn vượt trội Ngôn Cảnh Vân. Sau này, khi thấy anh ta không thể sử dụng nữa thì cô ta đã đá anh ta không thương tiếc."

Ngôn Cảnh Huyên vừa nói vừa hồi tưởng lại chuyện lần đó, nếu không phải cô mạng lớn thì đã tiêu tùng rồi, không còn ngồi ở đây nói chuyện với Quý Khởi Phong thế này đâu.

"Cảm ơn cô, chắc chắn tôi sẽ nói chuyện với cậu ta. Giờ thì bàn đến chuyện của chúng ta đi, cô nói có một số chi tiết muốn chỉnh sửa à? Cô nói xem đó là chi tiết nào, nếu hợp lý thì tôi làm theo ý của cô?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.