"Anh... hỏi gì cơ?" 
Ngôn Cảnh Huyên nghe không rõ hỏi lại. 
Nếu như vừa rồi cô không nghe nhầm thì Diệp Quân Vũ đã hỏi là cô có thích hoa để phúng đám tang không thì phải, hắn hỏi câu này để làm gì? Định tặng hoa cúc cho cô hả? 
"Tôi hỏi là em có thích hoa cúc mộc mạc giản dị không?" 
Diệp Quân Vũ kiên nhẫn lập lại. 
"..." Ngôn Cảnh Huyên thắc mắc hỏi: "Anh hỏi để làm gì?" 
Vậy là vừa nãy cô không hề nghe nhầm rồi. 
"Để tặng cho em!" 
Diệp Quân Vũ thẳng thắng. 
"..." 
Ngôn Cảnh Huyên cứng miệng không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào. Bộ dạng mong chờ câu trả lời của Diệp Quân Vũ lại như đang ám chỉ "Em dám nói không thử xem!" khiến cô có mấy phần sợ hãi. 
"Có thích không?" 
Diệp Quân Vũ lặp lại câu hỏi. 
"Ừ thì..." 
Ngôn Cảnh Huyên ấp úng. 
Cô hết nhìn lên trần nhà lại đảo mắt xung quanh, cố vắt óc suy nghĩ tìm một cái cớ thích hợp để từ chối. 
"Ừ thì?" 
"... Thích... Chắc là thích..." 
Ngôn Cảnh Huyên miễn cưỡng đáp. 
"Ừm!" 
"... Anh "ừm" là có ý gì...?" 
"Tôi nghĩ có nên mua hoa cúc về trang trí nhà hay không. Hoa cúc có nhiều màu không nhỉ? Mỗi ngày tặng em một màu có được không?" 
Diệp Quân Vũ nghiêm túc nói. 
"..." 
Ngôn Cảnh Huyên hết nói nổi, cô không hiểu mình đã gây thù chuốc oán gì với hắn, lại khiến hắn muốn "phúng viếng" cô sớm như vậy. Không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-chong-cu-phat-hien-toi-om-con-bo-tron/2726410/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.