"Xin lỗi đã làm phiền, đến giờ cô Lâm phài kiểm tra sức khỏe rồi."
Giọng của một bác sĩ trẻ tuổi vừa đúng lúc vang lên, Phó Thần và Lâm Ngọc Yên cùng nhìn ra cửa. Vị bâc sĩ đó là một ngươig đàn ông trạc tuổi Phó Thần, dung mạo thanh tú, mặc bộ blouse trắng, trên cổ choảng ống nghe tim phổi, đi cùng có hai y tá đẩy xe thuốc.
Phó Thần tự giác đứng lên nhường chỗ cho vị bác sĩ kia khám bệnh.
"Đừng sợ, chỉ kiểm tra sức khỏe bình thường thôi, cậu ta không làm gì em đâu."
Phó Thần trấn an khi thấy Lâm Ngọc Yên có vẻ sợ sệt khi thấy xe đẩy thuốc còn có ống tiêm.
Trên đời này Lâm Ngọc Yên sợ nhất là tiêm thuốc.
"Sẽ... không bị tiêm thuốc chứ?"
Lâm Ngọc Yên dò hỏi.
"Tiêm thuốc mới mau khỏi bệnh." Phó Thần cười hỏi: "Em sợ tiêm à?"
Lâm Ngọc Yên không đáp nhưng thái độ của cô đã nói lên tất cả. Phó Thần cố nhịn cười, biết rằng Lâm Ngọc Yên rất dễ thương nhưng không ngờ cô vẫn còn mặt đáng yêu mà hắn chưa từng được nhìn thấy.
"Chỉ tiêm một mũi này nữa là xong rồi, mấy hôm nay có ngày nào tôi không tiêm cho cô đâu? Tên này không nói à?"
Vị bác sĩ ấy nói năng cộc lốc, tuy nhiên hắn rất chuyên nghiệp trong việc khám chữa bệnh, hắn bắt đầu đo huyết áp cho Lâm Ngọc Yên.
"Mỗi ngày anh đều tiêm cho tôi hả?"
Lâm Ngọc Yên nghe thấy khó tránh rùng mình, cứ nghĩ đến mũi kim nhọn hoắc kia ghim vào da thịt là cô đã rợn tóc gáy.
"Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-chong-cu-ngay-nao-cung-ghen/355432/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.