Quán cà phê vẫn như mọi ngày đón tiếp rất nhiều khách vào quán, hôm nay Lâm Ngọc Yên đặc biệt cho người mang một cây piano đến và đích thân chơi đàn để phục vụ khách. Cô chơi piano rất tốt, những bản nhạc cô đàn đều có hồn, âm điệu trầm bổng nhẹ nhàng thoải mái, vì thế mà khách trong quán ngồi nán lại lâu hơn để thưởng thức.
Thực ra mỗi khi tâm trạng của Lâm Ngọc Yên không tốt cô sẽ dùng âm nhạc để giải tỏa, mấy hôm nay vì chuyện Phó Thần có thích cô hay không làm cô rất đau đầu, tinh thần mỗi ngày đều bị nhiễu loạn, cô muốn tìm việc gì để đó tĩnh tâm lại.
Chơi piano chính là giải pháp của cô.
Lâm Ngọc Yên chơi bản nhạc cuối cùng trong ngày, đó là bản sonate nổi tiếng của Beethoven, bản nhạc vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, khách trong quán bây giờ mới lần lượt rời đi.
"Chị Ngọc Yên, hôm nay nhờ chị chơi đàn nên chúng ta thu nhập tăng vọt đó!"
Thẩm Thanh Đào vừa dọn dẹp vừa phấn khích nói.
"Vậy sao, xem ra sau này chị nên chơi đàn thường xuyên nhỉ?"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười, cô xem lại sổ sách của hôm nay, lúc này chỉ mới xế chiều một chút nhưng lợi nhuận kiến được đúng là tăng nhiều hơn thường ngày, tâm trạng ủ rũ mấy ngày nay cũng vì chuyện này bay đến bãi biển để nghỉ mát.
"Chị Ngọc Yên giỏi quá, chuyện gì chị cũng biết, còn làm rất giỏi nữa!"
Hồ Mi Nhi khen ngợi không ngớt, trong mắt cô, Lâm Ngọc Yên chính là hình tượng nữ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-chong-cu-ngay-nao-cung-ghen/355411/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.