"Cô Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Lôi Kiêu mặc một bộ âu phục màu xám nhạt vui vẻ tiến đến. Hắn vừa mới tiễn Lôi lão gia tử lên máy bay về nước B lại tình cờ trông thấy Lâm Ngọc Yên đứng chờ ở lối ra dành cho thân nhân. Không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, hắn liền đi tới chào hỏi.
"Anh Lôi, trùng hợp vậy, anh cũng đến đón người sao?"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười nói chuyện với Lôi Kiêu, hôm nay Lạc Lạc kết thúc công tác về nước, đã lâu rồi hai người không gặp nhau nên cô đã nói với Lạc Lạc là sẽ đến sân bay để đón, chuyến bay sẽ hạ cánh lúc mười một giờ trưa, vừa khéo để cả hai cùng ăn trưa và trò chuyện.
Ngày hôm nay Lâm Ngọc Yên mặc một bộ váy hồng nhạt, mái tóc được tết để một bên, trông cô lúc nào cũng dịu dàng và mỏng manh như cánh hoa mẫu đơn cần che chở.
"Tôi đưa ông nội về nước, còn cô?"
"Tôi đón bạn của tôi." Lâm Ngọc Yên nói thêm: "Cô ấy vừa kết thúc chuyến công tác dài, lâu rồi chúng tôi không gặp nhau."
"Vậy sao? Đợi một mình sẽ buồn chán lắm, tôi đợi cùng cô. Cô có muốn uống cà phê không? Tôi mua cho cô."
"Không cần đâu, chuyến bay sắp đến rồi. Anh Lôi làm việc ở tòa thị chính chắc sẽ bận rộn lắm, tôi không dám cản trở thời gian của anh."
Lâm Ngọc Yên khéo léo từ chối, một phần vì Lôi Kiêu là em trai của Lôi Vân, cô không muốn dính líu quá sâu với Lôi gia, có thể đây là nhìn nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-chong-cu-ngay-nao-cung-ghen/355408/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.