Chu Mi nghe Tô Ngưng nói chung Văn Thành có tình cảm với Du Ân,cô ta kinh ngạc đến nỗi quên cả ăn.
Du Ân nói ngược lại Tô Ngưng: “Đừng có nghe cô ấy nói bậy bạ, cô ấy đang làm mai vô tội vạ thôi.”
Du Ân hoàn toàn không biết Chung Văn Thành có ý với mình, một nam thần như Chung Văn Thành sao có thể thích một biên kịch nhỏ bé không có gì đặc biệt như cô?
Còn nữa, sau khi chịu đựng những tổn thương mà Phó Đình Viễn gây ra, bây giờ Du Ân chỉ coi những người đàn ông xuất sắc như vậy là cái bóng mờ, theo bản năng mà đứng nhìn từ xa.
Tô Ngưng không hài lòng có cách suy nghĩ này của Du Ân: “Mình nói này Du Ân, cậu đừng có không dám đối mặt như vậy, không phải bất cứ tên đàn ông nào đẹp trai đềucặn bã như Phó Đình Viễn đâu."
Chu Mi: “…”
Ở trước mặt cô ta lại nói xấu ông chủ của cô ta như vậy sao?
“Đúng không, Mi Mi.” Tô Ngưng hỏi ý kiến của Chu Mi.
Chu Mi bị Tô Ngưng gọi là “Mi Mi” thì kinh ngạc không thôi, trong đầu tự dưng hiện ra một gương mặt tuất tú lại bất kham.
Cô ta rũ mắt, nhỏ giọng: “Hình như có rất nhiều tên đàn ông đẹp trai đều là cặn bã cả.”
Người đàn ông kia cũng rất cặn bã, rất bịp bợm, nhưng những cái đó không ngăn được việc cô ta thích Dịch Thận Chi. Lúc Chu Mi đang chìm vào trong ký ức xót xa của mình thì bỗng nhiên có người bấm chuông cửa.
Tô Ngưng đứng dậy mở cửa, Chung Văn Thành cầm chai rượu đỏ đi đến.
Du Ân và Chu Mi rất kinh ngạc, trái lại Tô Ngưng rất bình tĩnh.
Chung Văn Thành cười nói: “Vừa mới tan tầm về nhà thì thấy xe của trợ lý Chu đậu ở bên ngoài nhà của Tô Ngưng, tôi đoán các cô đang liên hoan bên đến đưa cho các cô bình rượu.
Du Ân và Chu Mi vội đứng lên nói cảm ơn, Chung Văn Thành không có ý muốn ngồi lại ăn cơm, nhưng anh ta đã mang rượu đến rồi, sao các cô có thể không biết xấu hổ mà mời ở lại ăn cơm được. Vì vậy Chung Văn Thành không tiện từ chối bèn ngồi xuống, Tô Ngưng để anh ta ngồi bên cạnh Du Ân.
Chu Mi mượn cớ đi nhà vệ sinh, tranh thủ thời gian báo cho Phó Đình Viễn khung cảnh này. Nhưng sau khi báo cáo xong cô ta lại gửi tiếp một câu: “Sếp, tôi muốn tập trung ăn cơm, cứ cầm điện thoại gửi tin nhắn mãi cũng không tốt.”
Vì vậy Phó Đình Viễn không còn nhận được tin tức gì từ Chu Mi nữa.
Ba cô gái và một người đàn ông tuấn tú, bốn người vui vẻ thưởng thức bữa tiệc.
Chu Mi lại nói chuyện hơi ít, nhưng cô ta vẫn luôn im lặng quan sát, sau đó phát hiện Chung Văn Thành thật sự rất quan tâm Du Ân.
Anh ta sẽ giúp Du Ân bóc tôm, múc canh, rót rượu cho cô thậm chí lúc Du Ân đứng dậy còn săn sóc giúp cô kéo ghế.
Chu Mi cảm thấy, nếu như sếp vẫn còn tình cảm gì với Du Ân thì Chung Văn Thành sẽ trở thành đối thủ nặng ký.
Giá trị nhan sắc hay là khí chất của Chung Văn Thành đều không thua kém gì Phó Đình Viễn, quan trọng nhất là Chung Văn Thành đối với Du Ân rất ân cần.
Mà những lúc sếp nhà mình và Du Ân ở cạnh nhau chỉ toàn thấy Du Ân chăm sóc anh, chưa bao giờ anh chủ động quan tâm Du Ân, chứ đừng nói là đối tốt với cô.
Với tư cách là phụ nữ, Chu Mi cảm thấy khả năng Du Ân chọn Chung Văn Thành là rất lớn.
Bữa cơm này vì suy nghĩ về lập trường của ông chủ nhà mình mà vừa ăn vừa lo lắng không thôi.
Lúc bữa tiệc chuẩn bị kết thúc, Du Ân liếc mắt nhìn điện thoại.
Thông báo có người add friend cô, sau khi cô bấm mở thì thấy ba chữ Phó Đình Viễn lẳng lặng nằm ở khung kết bạn, cô nhíu mày.
Một năm trước, sau khi ly hôn xong thì cô xóa tất cả địa chỉ liên lạc có liên quan đến Phó Đình Viễn, thậm chí còn đổi một số điện thoại di động mới, cho nên bây giờ tự nhiên Phó Đình Viễn yêu cầu kết bạn với cô?
Phản ứng đầu tiên của Du Ân là mặc kệ, cất điện thoại tiếp tục ăn cơm.
Vợ chồng đã ly hôn với nhau, còn gì nữa đâu mà liên lạc?
Chu Mi thấy cô không xem điện thoại thì kìm không được mà nhỏ giọng nói với cô: “Du Ân, sếp Phó nói anh ấy tìm cô là có chuyện quan trọng.”
Hàm ý là muốn để cho Du Ân trò chuyện một mình với Phó Đình Viễn.
Du Ân nở nụ cười vô tội với cô: “Có chuyện gì mà anh ấy không gọi nói cho tôi?”
Ý là có việc gì thì cứ nói thẳng.
Chu Mi há hốc miệng, rũ mắt gửi câu nói của Du Ân cho Phó Đình Viễn.
Một lát sau, Phó Đình Viễn trả lời.
Chu Mi hỗ trợ truyền lại cho Du Ân: “Sếp Phó nói đồ trước kia của cô vẫn còn chỗ của anh ấy, nên cô dành chút thời gian qua đó lấy đi.”
Lúc trước, sau khi thủ tục ly hôn được hoàn tất trong êm đẹp thì xế chiều hôm đó Du Ân đã ra nước ngoài rồi.
Đồ trước kia của cô đúng là đều để lại trong căn nhà từng là của cô và Phó Đình Viễn, nhưng Du Ân không quay lại lấy, cô cũng nghĩ rằng Phó Đình Viễn đã vứt đi rồi.
Dù sao thì anh cũng ghét cô, nhất định là sau khi ly hôn rồi sẽ thanh lý sạch sẽ tất cả những dấu vết của cô.
Lúc này nghe thấy Phó Đình Viễn vẫn giữ đồ của cô, Du Ân hơi kinh ngạc.
Nhưng sau đó cô cũng rất bài xích mà nói với Chu Mi: “Tôi cũng không cần dùng nữa, cứ để anh ấy vứt đi đi.”
Chu Mi lại nói lại cho Phó Đình Viễn, không đầy một lát sau Chu Mi cầm điện thoại giơ lên cho Du Ân coi một tấm hình: “Sếp Phó nói hai quyển album ảnh này cô cũng không cần sao?”
Du Ân thấy hai quyển album trong ảnh thì trợn tròn mắt.
Những quần áo và đồ dùng sinh hoạt thì cô có thể không cần nữa, nhang hai quyển album ảnh này rất quý giá, vì bên trong đó có rất nhiều ảnh chụp của cô và mẹ.
Phó Đình Viễn không nhắc đến, cô cũng quên.
Cô lại lần nữa giương mắt nhìn Chu Mi, suy nghĩ rồi nói: “Phiền cô giúp tôi nói lại với sếp Phó, nhờ anh ấy gửi đến Chung Đỉnh hoặc là nhà của tôi giùm.”
Chu Mi tiếp tục cẩn thận giúp hai người chuyển lời, không đầy một lúc đã trả lời cô: “Sếp Phó nói mấy ngày nay anh đều ở bệnh viện, không thể gửi cho cô được, cô tự qua lấy đi.”
“Sếp Phó còn nói, cái mật mã vào nhà vẫn là cái mà cô đã lập, không thay đổi.Quyển album ảnh đặt trong tủ sắt, mật mã cũng không đổi.”
Du Ân nghe xong lời này thì không biết cô nên có biểu cảm như thế nào.
Phó Đình Viễn bị điên à, mật mã cũng không đổi?
Du Ân thầm cắn răng, sau đó cố gắng để cho giọng nói của mình bình tĩnh: “Phiền cô nói với sếp Phó một tiếng, sáng mai tôi đến lấy.”
Phó Đình Viễn ở trong bệnh viện, cô phải nhanh chóng lợi dụng lúc anh không có nhà mà đến lấy, tránh phải đụng mặt.
“Được.” Chu Mi đồng ý.
Vì Phó Đình Viễn can thiệp như vậy khiến Du Ân có cảm giác không muốn ăn gì nữa.
Vừa nghĩ đến ngày mai phải bước vào cái “nhà” mà cô từng sống với Phó Đình Viễn, cảm xúc của cô không ổn định nữa.
Nơi đó với cô mà nói có mật ngọt vô tận, cũng có đau đớn vô tận.
Cuộc hôn nhân ba năm của cô và Phó Đình Viễn, bắt đầu ở đó, cũng kết thúc tại nơi đó.
Tuy cô không tiếc cuộc hôn nhân thất bại này từ lâu nhưng đến lúc đó vẫn khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình, bây giờ Du Ân chỉ có thể mong rằng Phó Đình Viễn đã thay đổi bố trí trong nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]