Cô đã làm ầm lên như vậy nếu như anh còn không ký, chẳng phải cho người ta nghĩ rằng anh ta không thể sống thiếu cô sao?
Phó Đình Viễn là ai?
Chỉ có người khác mới không thể sống thiếu anh, cầu xin anh bố thí.
Sau khi thấy anh đã ký vào nhận giấy chứng nhận ly hôn, Du Ân kéo thấp mũ lưỡi trai rời đi không ngoảnh đầu lại, cô đã đặt một chuyến bay ra nước ngoài, ngủ dậy cô sẽ đi ngay.Nơi đây chẳng có gì để cô lưu luyến cả.
Đêm qua, bố và anh Du Ân gần như bùng nổ điện thoại của cô. Cô chuyển hết tiền bản quyền kiếm được từ việc làm biên kịch bán thời gian cho họ, sau đó tắt nguồn.
Với tư cách là một người con gái và một người em,cô coi như đã tận tình tận nghĩa.
Bên ngoài Cục dân chính, phóng viên đã đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy vị Phó phu nhân trong tin đồn đâu cả.
Phó Đình Viễn rời đi với sắc mặt khó coi. Nhóm phóng viên vây quanh, một người trong số đó khó hiểu hỏi: "Phó tổng,ngài và Phó phu nhân đã hoàn tất thủ tục ly hôn chưa?"
Phó Đình Viễn giận dữ trả lời phóng viên: "Tôi có quan hệ gì với cô ta sao?"
Phóng viên cứng họng, Phó Đình Viễn đã lên xe rời đi.
Một năm sau.
Chung đỉnh điện ảnh.
Du Ân đi theo Tô Ngưng ra khỏi thang máy,đúng lúc Phó Đình Viễn trong bộ vest đen vừa bước ra khỏi văn phòng của Chung Văn Thành cùng với trợ lý.
Tô Ngưng cầm ly cà phê trên tay, vừa nhấp một ngụm cà phê thấy Phó Đình Viễn thiếu chút nữa là phun cả ra ngoài, cô thì thầm với Du Ân bên cạnh: "Sao lại xui xẻo vậy không biết?"
Du Ân vừa trở về Giang Thành. Cô định đến chỗ Chung Văn Thành để làm thủ tục chính thức gia nhập công ty lại đụng phải Phó Đình Viễn.
Tô Ngưng có chút lo lắng liếc nhìn Du Ân, nhưng thấy vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, như thể người chồng cũ trước mặt là một người xa lạ không liên quan.
Du Ân giả vờ như không nhìn thấy anh, cô tự nhủ sau khi ly hôn cô sẽ coi anh như người xa lạ khi gặp lại anh.
Cô nói nhỏ với Tô Ngưng ở bên cạnh "Mình sẽ đến gặp ngài Chung trước."
Tô Ngưng gật đầu, Du Ân rũ mắt lướt qua Phó Đình Viễn bước vào phòng làm việc của Chung Văn Thành.
Chỉ là Du Ân giả vờ không nhìn thấy Phó Đình Viễn, nhưng không có nghĩa là Phó Đình Viễn không nhìn thấy cô.
Suốt một năm không gặp, cô đã trở nên nổi bật hơn trong đám đông.
Cô cắt bỏ mái tóc đen dài thay vào đó là mái tóc ngang vai uốn bồng bềnh đang thịnh hành, trông rất thời trang và xinh xắn.
Du Ân có lối trang điểm khéo léo và tinh tế, đôi môi quyến rũ và phong cách khác hẳn, dù đứng cạnh nữ diễn viên đình đám Tô Ngưng thì cô cũng không hề kém cạnh chút nào.
Khi cô đi ngang qua anh, chóp mũi anh thoáng qua mùi thơm nữ tính tươi mát.
Phó Đình Viễn nhớ lại cái đêm nóng bỏng trước khi hai người ly hôn, yết hầu của anh nhấp nhô liên tục.
"Chào Phó tổng." Tô Ngưng đi tới chào hỏi.
Ánh mắt Phó Đình Viễn rơi trên mặt Tô Ngưng, anh hỏi thẳng vào vấn đề: "Cô ấy trở về khi nào?"
Tô Ngưng giả vờ như không biết gì, mỉm cười: "Ai cơ?"
Phó Đình Viễn lười diễn kịch với cô:"Cô biết tôi đang nói đến ai rồi đó."
Tô Ngưng lộ vẻ kinh ngạc: "À Du Ân, hôm nay cô ấy mới đến Giang Thành. Anh nói xem cô ấy cũng thật là xui xẻo, uống nước lạnh cũng có thể mắc kẽ răng."
Câu này như ám chỉ Du Ân xui xẻo vừa trở về đã gặp Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn cười, ném cho cô một câu: "Sao có thể gọi là xui xẻo, phải gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ."
Tô Ngưng: "..."
Chết tiệt, Phó Đình Viễn nói những lời như vậy, chẳng lẽ là vẫn chưa dứt tình với Du Ân??...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]