Với cái bụng như vậy thì chắc chắn không phải do ăn nhiều.
Một giây sau, Triệu Mịch Thanh đứng dậy, anh nói với mấy người tổng giám đốc Quý đang ngồi chung bàn một tiếng rồi sầm mặt, rảo bước đi tới phòng vệ sinh.
Lương Hạnh nhanh chóng chạy vào phòng, cô ôm bồn cầu cả buổi cũng không nôn được gì, cả người mệt lả.
Tại sao sau khi mang thai xong, cô lại không thể ngửi được mùi tanh chứ?
Lương Hạnh lấy nước ấm rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên, cô bất ngờ nhìn thấy qua gương, Triệu Mịch Thanh đang đứng sau lưng mình, nhìn chằm chằm vào cô, toàn thân cô cảm thấy rất ngột ngạt.
Lương Hạnh làm như không nhìn thấy, cô lấy giấy lau tay rồi định đi lướt qua anh.
"Lương Hạnh." Triệu Mịch Thanh nắm lấy cổ tay cô, sắc mặt âm trầm: "Tôi cần một lời giải thích."
"Anh Triệu à, anh biết tưởng tượng quá rồi đấy?" Lương Hạnh cảm thấy cổ tay bị anh nắm chặt nóng hừng hực, cô giả vờ bình tĩnh trả lời: "Chỉ là ăn no quá mà thôi..."
Triệu Mịch Thanh cắt ngang lời cô: "Ăn no không phải như vậy."
Ánh mắt của anh quá sắc bén khiến cho Lương Hạnh hoảng hốt hơi rụt vai lại, cô biết không thể thoát khỏi tay anh được, cho nên cô thẳng thắn thừa nhận: "Đúng đó, tôi đang mang thai."
Không khí dường như lắng đọng, Triệu Mịch Thanh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
"Nhưng mà mới hơn một tháng thôi." Lương Hạnh biết rõ người đàn ông này như thế nào, nếu cô nói ra chân tướng thật, chắc chắn cô sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-chong-cu-luon-muon-theo-duoi-toi/1182928/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.