Thương Nguyệt a a a a, không nói tiếng người.
Con cá này đã học được cách úp úp mở mở...
Vân Khê khẽ mỉm cười, cũng không hỏi thêm.
Dù sao, tới rồi sẽ biết.
Nhìn thấy nụ cười nơi đuôi lông mày và khóe mắt của nàng, chắc chắn cũng không phải là chuyện gì xấu.
Một lúc sau, khi đến bãi biển, Thương Nguyệt cõng cô nhảy xuống biển.
Vân Khê ngồi trên lưng nàng tiên cá, dùng nước biển rửa sạch bùn trên tay.
Đang là giữa hè, gió biển thổi vào mặt, mang theo chút ấm áp.
Hè đến, cô làm việc ngoài sân, không đổ mồ hôi đầm đìa như hai mùa hè trước.
Không biết là do thời tiết mỗi năm mát mẻ hơn, hay là do đảo Lam Điền được biển bao bọc, hang động họ ở gần biển, năm nay gió biển thổi mạnh.
Vân Khê không khỏi nghĩ đến hòn đảo lần đầu tiên mình sinh sống.
Hơn một năm sau trận động đất, cô không biết bây giờ hòn đảo đó ra sao.
Trên thế giới này không có phương tiện di chuyển thuận tiện, nếu muốn quay lại nhìn một chút, cô phải để Thương Nguyệt cõng cô trên lưng, bơi năm sáu ngày mới có thể quay về.
Cô không phải là người đặc biệt hoài cổ nên sẽ không lãng phí thời gian.
Với thời gian này, cô thà làm thêm thịt xông khói còn hơn.
Nước trong xanh đẹp như tranh vẽ, bầu trời trong ngần như nước.
Khi Thương Nguyệt cõng cô trên biển, cô hầu như luôn nổi trên mặt nước thay vì chìm xuống biển sâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-lac-tren-dao-hoang-va-duoc-nang-tien-ca-nhat-ve-my-nhan-ngu/3363789/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.