Ban đêm, tuyết rơi nhẹ ngoài hang.
Vân Khê quấn chặt quần áo lông thú, lại đến bên giường.
"Thương Nguyệt, Thương Nguyệt, dậy đi... Cô thấy không khỏe sao?"
Dù có gọi thế nào, Thương Nguyệt cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Vân Khê xốc chăn chui vào, cơ thể áp vào, như đang áp vào một tảng băng.
Dùng ngón tay thăm dò đầu mũi Thương Nguyệt, có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt, sờ động mạch cảnh, có thể cảm nhận được nhịp đập chậm rãi.
Còn sống...
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là—— có phải bị bệnh rồi không?
Hôm qua nàng còn lăn lộn trong tuyết, cô còn dùng tuyết để rửa đuôi cho nàng.
Nhưng nàng không có dấu hiệu sốt, đêm qua trước khi đi ngủ vẫn khỏe, nửa đêm Vân Khê còn cảm giác được nàng đứng dậy uống nước.
Chẳng lẽ là... ngủ đông?
Hơi thở, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể nàng đều giảm xuống, nàng vẫn là động vật máu lạnh...
Vân Khê ôm lấy cơ thể Thương Nguyệt, cố gắng nhớ lại kiến thức về ngủ đông, suy nghĩ xem việc đánh thức động vật đang ngủ đông có ảnh hưởng đến sức khỏe của động vật hay không.
Có vẻ như một số loài động vật sẽ bước vào trạng thái ngủ đông khi nhiệt độ giảm xuống một mức nhất định và có thể thức dậy khi nhiệt độ tăng lên.
Vân Khê còn nhớ trước đó cô từng đọc qua một tin tức, nói rằng thành phố nào đó thời tiết bỗng nhiên nóng lên vào tháng 2, thằn lằn ngủ đông, rắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-lac-tren-dao-hoang-va-duoc-nang-tien-ca-nhat-ve-my-nhan-ngu/3358883/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.