Vân Khê cầm lấy vỏ sò Thương Nguyệt đưa đến, nhìn vài lần rồi nhét vào trong túi.
Cô nhận quà của Thương Nguyệt.
Đó là dấu hiệu của sự hòa giải giữa hai người.
Vỏ màu trắng sữa, những đường màu vàng ngỗng trông hơi giống chiếc ốc xà cừ mà lần đầu Thương Nguyệt tặng cho cô.
Hơn một năm sau, Vân Khê phát hiện, cô vẫn còn nhớ rõ hình dáng chiếc ốc xà cư lần đầu Thương Nguyệt tặng cho mình.
Cô tích lũy một đống ốc xà cừ và vỏ sò trong hang, những thứ đó được bỏ lại trong hang cùng với những dụng cụ cô làm ra.
Cô tự hỏi liệu mình có cơ hội quay lại hòn đảo đó và ngắm nhìn nó trong đời không?
Sống ở đó được một năm, Vân Khê chưa bao giờ nghĩ đến việc đặt tên cho hòn đảo này.
Cô đặt tên cho mọi thứ, địa điểm chỉ để cho dễ nhớ. Cô nghĩ mình sẽ sống trên hòn đảo đó đến hết đời.
Bây giờ càng ngày càng rời xa hòn đảo, cô không có ý định đặt tên đảo vì ý nghĩa đặt tên đã mất.
Cô hơi bối rối, không biết phải trải qua những ngày tiếp theo như thế nào.
Thương Nguyệt cõng cô và một con mèo trên lưng, chạy khắp biển đảo để tìm nơi ở mới.
Cô tận dụng thời gian nghỉ giữa đường để chế tạo cung tên nhưng cô có rất ít thời gian để đi săn.
Vào thời điểm đặc biệt này, cô không cần phải đi săn, có nàng tiên cá Thương Nguyệt là đủ.
Trên đuôi Thương Nguyệt mọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-lac-tren-dao-hoang-va-duoc-nang-tien-ca-nhat-ve-my-nhan-ngu/3353125/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.