Có vẻ như đã rất lâu rồi, và dường như chỉ mới trôi qua có vài phút.
Mất đi khái niệm về thời gian, ý thức trở nên mơ hồ.
Bên tai không còn tiếng gầm chói tai nữa, Vân Khê nằm trong bùn lầy lạnh lẽo và ẩm ướt.
Ý thức của cô dần tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không thể cử động.
Có vẻ như cô đã mất kiểm soát cơ thể của mình.
Cô thầm hét lên đầy tuyệt vọng: Tỉnh lại! Tỉnh lại!
Ban đầu cô còn tưởng mình đã ngồi dậy, nhưng giây tiếp theo, cô chợt nhận ra đó chỉ là ảo giác. Cô vẫn nằm trên mặt đất, không hề cử động.
Ý thức không ngừng vùng vẫy, kêu gọi cơ thể cô tỉnh dậy.
Sau khi vật lộn một lúc lâu, ngón tay của cô cuối cùng cũng cử động được.
Sau đó, cô cảm nhận được sức nặng thực sự của cơ thể mình và cơn đau dữ dội bùng lên.
Cơ thể cô như quay cuồng, đầu choáng váng, dạ dày khó chịu, đồ ăn như nghẹn lại trong cổ họng, sắp nôn ra ngoài.
Khi cô sắp tỉnh lại, cô cảm thấy như cánh tay mình bị một cái mỏ sắc nhọn của một con chim mổ mạnh.
Cơn đau đã hoàn toàn đánh thức ý thức và cơ thể cô. Cô nắm chặt tay, phát ra một tiếng gào trong cổ họng, vô thức vút tay về phía con vật bên cạnh.
Con vật kêu lên và vỗ cánh bay đi.
Cô mở mắt, đứng dậy.
Trời không còn mưa nữa.
Sắc trời tối tăm, ảm đạm, gió gào thét không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-lac-tren-dao-hoang-va-duoc-nang-tien-ca-nhat-ve-my-nhan-ngu/3350966/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.