🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nàng đặt tình yêu mãnh liệt vào cái tên đó

*

Bữa tối hôm nay phong phú hơn.

Có cua nướng than, nghêu đá, cá bọc bùn, nấm nướng xiên, trái cây rừng tươi và lõi dây leo gai ăn được do Vân Khê đào trong rừng rậm.

Có thịt, hoa quả, tinh bột và một đống củi ấm.

Tình huống này, so với thời điểm ăn tươi nuốt sống năm ngoái, có thể xem là thiên đường nhưng cũng có thể coi là địa ngục.

Trong lòng Vân Khê có đủ loại kiến ​​thức nấu ăn, tổ tiên của cô rất ham học hỏi các loại kiến ​​thức ăn uống, kinh nghiệm truyền từ đời này sang đời khác.

Hiện tại bị hạn chế về dụng cụ nấu ăn, hầu hết đồ ăn của cô chủ yếu là nướng, nhưng chỉ cần sau này cô chế tạo dụng cụ nấu ăn và tìm được nhiều gia vị hơn, dù là hấp, rau trộn, thịt kho tàu... cô sẽ mang Thương Nguyệt đi cùng để thử hết.

Những bông hoa có thể dùng làm gia vị vào mùa xuân đã héo, vào mùa hè trong rừng có thể nhìn thấy nhiều loại hoa khác nhau, nhưng phần lớn là lá.

Trong năm qua, Vân Khê đã đi theo Thương Nguyệt và nếm thử hương vị của nhiều loại lá.

Vân Khê hái rất nhiều lá đem về, sau khi nghiền nát, cô cho vào trong bát vỏ sò của mình, trộn với thịt làm gia vị.

Thương Nguyệt thích thịt có hương vị nguyên bản, không có bất kỳ gia vị nào, ngoại trừ vị ngọt.

Mật ong lại cạn, chiều nay khi cả hai đến xem lại nơi đó thì phát hiện đàn ong đã bay đi xa, chỉ còn lại một tổ trống.

Mỗi lần lấy mật, Vân Khê lại sẽ dùng khói hơ ong, có lẽ vì chúng quá nhiều, đang có ý định tìm môi trường sống khác.

Vân Khê mang tổ trống về, nói với Thương Nguyệt: "Hình như chúng ta không thường xuyên trộm nhà phải không?"

Thương Nguyệt gật đầu, bực tức dùng gậy gỗ chọc vào tổ trống vì không lấy được mật ong.

Vân Khê nói: "Mũi cô rất thính, ngày mai chúng ta vào rừng tìm."

Trong một khu rừng rộng lớn như vậy, nếu tìm kiếm cẩn thận, luôn có thể tìm thấy dấu vết của những con ong khác.

Thương Nguyệt lại gật đầu nói: "Được."

Trời đã tối, dưới ánh lửa rực rỡ, Vân Khê nhìn chằm chằm Thương Nguyệt, nghĩ thầm nếu ở thế giới loài người, cô sẽ mua các loại đồ ngọt cho Thương Nguyệt, như trà sữa, bánh ngọt, nước đường...

Trên hòn đảo hoang này, cô có thể ăn ít đồ ngọt hơn ở nông thôn khi còn nhỏ.

Hoặc có thể nói rằng cô chưa biết đủ về khu rừng này.

Tài nguyên trong rừng là vô tận nhưng cô không nhận ra và không biết cách tận dụng chúng.

Tựa như năm ngoái và năm nay trong rừng rậm không có gì khác biệt, thế giới vẫn là thế giới như cũ, điểm khác biệt duy nhất là cô đã học được cách sử dụng lửa và phát hiện ra một số loại thực vật có thể ăn được.

Với lửa và thức ăn nấu chín, những con thú trong bóng đêm có thể bị xua đuổi.

Nhưng chỉ có ở lãnh địa của Thương Nguyệt. Phía bên ngoài lãnh địa của nàng đều là dã thú, dùng đuốc đơn giản cũng không thể xử lý được.

Nói cách khác, chỉ sức mạnh của cô và Thương Nguyệt là hoàn toàn không đủ.

Đòi hỏi sự hợp tác của tập thể.



Chỉ bằng lửa, vũ khí và tinh thần đồng đội ngầm, cả hai mới có thể đánh bại những động vật có kích thước và sức mạnh vượt trội hơn nhiều so với mình.

Đây là kinh nghiệm mà con người cổ đại để lại.

Sau hai tuần bình tĩnh lại, cuối cùng Vân Khê cũng tìm ra được một giải pháp cứng rắn.

Nhưng hiện tại trên đảo chỉ có hai sinh vật thông minh là cô và Thương Nguyệt, dường như Thương Nguyệt là một sinh vật đơn độc, liệu cô có muốn sống thành đàn không?

Ý nghĩ này khiến đầu cô đau nhức. Vân Khê xoa xoa thái dương, định tạm thời gạt những suy nghĩ này sang một bên.

Triệu chứng đau đầu không hề thuyên giảm, sau khi chìm vào giấc ngủ, cô bị đánh thức bởi sức nóng của cơ thể vào lúc nửa đêm.

Da thịt rất nóng, giống như bị lửa đốt vậy.

Thương Nguyệt đã sớm nhận ra sự khác thường trên cơ thể Vân Khê. Trước khi Vân Khê tỉnh lại, nàng đã quấn chiếc đuôi lạnh lẽo quanh người cô để làm mát cơ thể.

Cho đến khi ôm đuôi Thương Nguyệt nướng đến ấm áp dễ chịu, người cô vẫn còn nóng.

Nhưng Vân Khê lại cảm thấy mình run lên vì lạnh, cô co người lại, đẩy chiếc đuôi lạnh giá của Thương Nguyệt ra, quấn mình trong chăn lông gấu để giữ ấm.

Cô bảo Thương Nguyệt đốt lửa, đun một ít nước nóng, pha chút thảo dược uống.

Sau đó, cô yêu cầu Thương Nguyệt dùng một mảnh lông động vật, làm ướt bằng nước lạnh rồi đặt lên trán để hạ nhiệt cơ thể.

Đây là thao tác cô từng thực hiện khi bị sốt.

Cả đêm Thương Nguyệt không ngủ, trằn trọc suốt đêm, không ngừng thay nước. Lúc nằm xuống, Thương Nguyệt không dám nhắm mắt ngủ, chỉ dùng đuôi quấn quanh cô, nhìn vào cô, trong cổ họng phát ra một âm thanh a a trầm thấp buồn bã, khóe mắt có chút ươn ướt.

Mỗi lần Vân Khê bệnh, Thương Nguyệt đều tỏ ra rất buồn bã, như muốn gánh chịu nỗi đau cho cô.

Vân Khê cố gắng đứng dậy, lau nước mắt trên mắt Thương Nguyệt, khàn giọng nói: "Không sao đâu, chỉ cần ngủ một giấc sẽ ổn thôi."

Cô không biết cơn sốt đó có phải do một loại virus vi khuẩn nào khác gây ra hay không, tóm lại là cô không trúng gió hay cảm lạnh, cứ phát bệnh không rõ nguyên nhân.

Có lẽ việc lúc nào cũng bị ốm là điều bình thường.

Cô không đến từ thế giới này, không miễn nhiễm với nhiều loại virus trên thế giới này.

Chỉ cần cô sống sót hết lần này đến lần khác, cơ thể cô sẽ tạm thời phát triển khả năng miễn dịch với virus ở đây, tương đương với việc tiêm phòng.

Nhưng nếu cô không thể sống sót...

Vậy thì đi đời nhà ma.

Không có thuốc đặc trị, chỉ điều trị triệu chứng, nếu sốt thì hạ nhiệt, mệt thì ngủ, ăn thảo dược, uống nước nóng.

Vân Khê trị liệu cho bản thân như cách cô trị cảm lạnh hoặc sốt.

Thương Nguyệt chớp mắt hai lần, đưa má đến gần má Vân Khê, dùng nhiệt độ của bản thân làm mát gò má cô, tiếng a a cũng thay đổi tần số, trở nên trầm thấp chậm rãi, như đang dỗ cô ngủ.

Rạng sáng ngày hôm sau, Vân Khê cảm thấy dễ chịu hơn, nhiệt độ cơ thể hình như đã giảm xuống một chút.

Thương Nguyệt bắt được một con cá ở cửa hang, nướng chín rồi đưa cho Vân Khê.

Vân Khê chán ăn, không ăn được gì, chỉ uống nước.

Thương Nguyệt đun rất nhiều nước nóng trong hộp vỏ cây rồi đút cho cô.



Khoảng giữa trưa, có tia nắng chiếu xuống động sáng.

Vân Khê quấn mình trong bộ da gấu, chạy đến một hang động khô ráo để ở, người đầy mồ hôi.

Vào mùa hè, hang động lại ấm áp và khô ráo, Vân Khê nghĩ đến việc dời chiếu rơm tới đây, ngủ trong hang này vào ban đêm.

Phòng ngủ hiện tại tuy tương đối khô ráo so với động nước, nhưng ánh sáng mờ mịt, không được thông gió cho lắm, sau mùa mưa ẩm ướt, không biết trên tường có nấm mốc phát triển hay không.

Cô từng dùng đèn khò đốt phòng ngủ, làm sạch nấm phát sáng trên tường đá trong phòng, nhưng không rõ có tác dụng gì không.

Vì vậy, ngày hôm đó, Vân Khê đã nhờ Thương Nguyệt chuyển chiếc chiếu rơm đến động sáng.

Ban ngày cô đổ mồ hôi rất nhiều, nhưng đến đêm cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều, vẫn không dám tắm nước lạnh mà chỉ ném đá nóng xuống hồ tròn nhỏ, dùng nước nóng lau người một lúc.

Ngày hôm sau, Thương Nguyệt vào rừng, trở về với nhiều cành trái dại.

Mỗi lần Vân Khê bệnh không ăn được thịt, nàng đều vào rừng hái quả dại, sau đó ở bên cạnh Vân Khê một lúc.

Năm nay, nàng đã học cách sử dụng công cụ thành thạo như con người, còn có thể vác được thúng rơm trên lưng, mỗi lần có thể xách về hơn nửa giỏ trái cây rừng.

Cảnh tượng nàng tiên cá với chiếc đuôi dài giống như con người, mang theo thúng rơm bò quanh rừng có chút đáng yêu, Vân Khê không khỏi mỉm cười.

Cô chạm vào hơn nửa giỏ trái rừng, có chút ngơ ngác: "Nhiều như vậy ăn không hết..."

Lúc này không thích hợp để làm trái cây sấy khô, nếu làm quá sớm sẽ bị hỏng vào mùa đông.

Hàm lượng dinh dưỡng của trái cây sấy khô đã bị mất đi, mùi vị đương nhiên không bằng trái cây rừng tươi.

Vì vậy, vào mùa hè, nếu được ăn đồ tươi thì hãy ăn đồ tươi.

Khi cơ thể của Vân Khê hoàn toàn bình phục, Thương Nguyệt thậm chí còn hạnh phúc hơn Vân Khê. Ngày hôm đó, nàng bắt được một con cá rất lớn, tự nướng nó, sau đó xé cá thành từng miếng nhỏ, phục vụ đầy đẹp mắt, cho vào một chiếc vỏ sò lớn rồi đưa đến trước mặt Vân Khê.

Ban đêm khi ngủ, đuôi nàng quấn chặt lấy Vân Khê, trong cổ họng phát ra tiếng a a, thân trên cũng áp vào Vân Khê, không ngừng hôn Vân Khê.

Vân Khê nép vào ngực nàng, không hề phản kháng, cũng không quá chủ động hay nhiệt tình, thụ động tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt của nàng tiên cá.

Bầu không khí có phần ái muội. Nếu là giữa con người với nhau, Vân Khê biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhưng Thương Nguyệt giống như không biết, chỉ thỉnh thoảng hôn cô, gọi tên cô.

Vân Khê sẽ đáp lại bằng một tiếng "ưm" ngắn gọn.

Thương Nguyệt nhìn vào mắt Vân Khê, vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng kêu lên: "Vân Khê."

Vân Khê trả lời: "Ừm, tôi đây."

Thương Nguyệt: "Vân Khê."

Vân Khê:...

"Mau ngủ đi, ngày mai còn phải vào rừng kiếm củi."

Thương Nguyệt a a một tiếng, lại gọi: "Vân Khê."

Nàng không biết cách thể hiện tình yêu và tình cảm bằng ngôn từ của con người. Nàng đặt tình yêu mãnh liệt của mình vào cái tên đó, gọi đi gọi lại tên Vân Khê, như thể đang bày tỏ tình yêu của mình với Vân Khê hết lần này đến lần khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.