"Mèo con không nhai cành cây như thế này." Vân Khê nhặt cành cây ném vào giỏ. "Cái cây nó thích nhai tên gì nhỉ? Hình như là... mộc thiên liễu."
Trước đây, khi nuôi mèo, cô thường xuyên nhận được quảng cáo.
Đối với mèo nhà được nuôi ở thế giới loài người, một số người chủ còn đánh răng cho mèo của họ, thậm chí còn có bàn chải đánh răng và kem đánh răng đặc biệt dành cho mèo.
Nhưng ở trên hoang đảo như vậy, tự lập sinh tồn là một vấn đề lớn, Vân Khê không có ý định đi tìm cây gậy đánh răng của mèo.
Cô vỗ nhẹ đầu Miểu Miểu: "Đừng liếm chị nữa, đi chơi đi."
Miểu Miểu không hiểu tiếng người, chỉ meo meo hai tiếng, nằm xuống sưởi ấm bên đống lửa rồi ngủ.
Thương Nguyệt ở bên cạnh tiếp tục ăn cá nướng
Khi ăn cá nướng, nàng có thể nuốt hết xương cá và tiêu hóa trong bụng mà không cần nhổ xương cá ra ngoài.
Nhưng mỗi lần nàng và Vân Khê cùng nhau ăn cá nướng, nàng đều lựa hết xương.
Kể từ khi Vân Khê bị hốc một miếng xương cá nhỏ trong cổ họng, nàng không bao giờ bắt cá có nhiều xương nữa.
Vân Khê uống trà lá thông đắng, thầm nghĩ có nên tiếp tục nói chuyện hôm qua với Thương Nguyệt hay không.
Suy nghĩ một lúc lâu, dường như không có chủ đề nào phù hợp, nhưng trong ngực lại có cảm giác chán nản.
Ăn xong cô cũng không vội đi ngay.
Cô dự định ở lại môi trường sống này trong hai hoặc ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-lac-tren-dao-hoang-va-duoc-nang-tien-ca-nhat-ve-my-nhan-ngu/3332772/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.