Có lẽ là không, nếu không, Thương Nguyệt có thể một mình ra biển tham gia vào buổi tụ tập của chủng tộc nàng, thay vì đưa cô đến đây cùng nhau xem những thứ này.
Vân Khê tự đưa ra kết luận, sau đó gọi tên Thương Nguyệt.
"Thương Nguyệt."
Thương Nguyệt kêu a a, quay người lại, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, như trăng như nước, đầy trong trẻo.
Vân Khê quỳ xuống, xoa xoa tóc Thương Nguyệt, do dự một lúc, cẩn thận hỏi: "Cô... cô có muốn đến đó không?"
Cô chỉ vào nhóm nàng tiên cá đang nhảy dưới ánh trăng ở phía xa.
Nhóm nàng tiên cá với thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển nhảy ra khỏi làn nước trong xanh, xoay vài vòng rồi sà xuống nước, vây đuôi vỗ nhẹ xuống mặt nước, vảy đuôi dài tỏa sáng trong làn nước dưới ánh trăng chiếu rọi.
Thương Nguyệt chỉ liếc nhìn một cái, sau đó lắc đầu.
Có vẻ như không quan tâm lắm.
Vân Khê lại hỏi: "Vậy chúng ta trở về nhé?"
Cô chỉ về hang động.
Thương Nguyệt a a, cõng Vân Khê sau lưng, trực tiếp nhảy xuống từ tảng đá.
Khi rơi xuống mặt biển tạo ra một tiếng 'rầm'. Nước bắn tung tóe, Vân Khê lau mặt, quay lại nhìn nhóm người cá rồi ôm chặt lấy cổ Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt bơi ngược dòng về phía cửa sông, hướng về phía hang động, bỏ xa đàn cá huỳnh quang và nàng tiên cá.
Trái tim treo lơ lửng của Vân Khê cũng dần thả lỏng.
Thương Nguyệt đã dùng hành động của bản thân để nói rõ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-lac-tren-dao-hoang-va-duoc-nang-tien-ca-nhat-ve-my-nhan-ngu/3313600/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.