Sinh vật nhỏ bé này giống mèo đến mức Vân Khê không muốn ăn thịt nó nếu không cần thiết, nhưng trong môi trường tự nhiên này, cô không thể ngăn những động vật khác ăn nó.
Hoang dã có quy tắc sinh tồn riêng, không có sự đồng cảm với kẻ yếu, chỉ có kẻ yếu và kẻ mạnh.
Nếu cô bị đông cứng trong băng tuyết, cô chắc chắn sẽ bị những động vật khác nuốt chửng.
Thương Nguyệt không nhúc nhích mà chỉ vào vật nhỏ.
Vân Khê nhìn về hướng nàng chỉ, nhìn thấy con vật nhỏ bên cạnh đống lửa, hai mắt nửa nheo, chân giơ lên, co quắp, bụng lên xuống yếu ớt.
"À? Vẫn chưa chết... mới đông đá chưa lâu."
Trước kia hẳn Vân Khê sẽ không chút do dự cứu lấy. Nhưng bây giờ, cô nghĩ đến khẩu phần ăn trong hai giây, sau đó lấy một mảnh lông thú, quấn lấy vật nhỏ, ôm vào lòng, sờ sờ vị trí tim nó, vẫn còn chút hơi ấm.
Vân Khê nhanh chóng lau sạch tuyết trên miệng, mũi và đầu của nó, xoa tay cho ấm, sau đó xoa xoa cơ thể lạnh cứng, cứng đờ của nó, dùng ngón tay ấn vài lần vào ngực.
Nó thực sự nhỏ, có thể giữ cơ thể của nó bằng một tay.
Thương Nguyệt ở bên cạnh nhìn.
"Cố gắng hết sức, nghe số trời đi." Vân Khê xoa xoa cơ thể của nó, nói với Thương Nguyệt: "Nếu cứu không được, ăn nó cũng không muộn. Nếu có thể cứu được nó..."
Cô nghĩ đến thức ăn trong hố chứa rồi nói: "Cho ăn một ít khoai lang nướng đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-lac-tren-dao-hoang-va-duoc-nang-tien-ca-nhat-ve-my-nhan-ngu/3304881/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.