Sau này gọi cô là "Thương Nguyệt" nhé?
*
Chỉ cách sông mấy bước, Vân Khê muốn di chuyển nàng tiên cá xuống nước, nhưng cô thực sự không còn sức để di chuyển.
Cô thậm chí còn không còn sức để đi, đành lăn lộn bò ra sông, uống một hơi thật nhiều nước để thỏa mãn cơn đói, bên cạnh nước có những loại cây trông giống như lá lục bình. Cô thấy chúng quen quen nên bốc vài nắm ăn, bất kể có ăn được hay không, chỉ cố gắng lấp đầy dạ dày, lấy lại chút sức lực.
Vân Khê bò trở lại chỗ nàng tiên cá, nhấc phần thân trên của nàng tiên cá lên, dùng sức kéo đi, khi phát hiện vẫn không thể kéo được, cô vừa ngậm nước trong miệng, vừa dùng tay múc nước, sau đó mang đến bên nàng tiên cá, môi kề môi đút nước cho nàng tiên cá, tưới nước lên người nàng tiên cá.
Cô vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi ngày đó. Cô cởi nó ra, ngâm nước rồi quấn quanh người nàng tiên cá để lau máu.
Bờ biển được bao phủ bởi đất mềm, mười ngày trước có một trận mưa lớn, sau khi lũ rút, để lại rất nhiều bùn. Vân Khê nhặt một hòn đá, dùng sức đào, đào ra một cái mương nhỏ rộng mười centimet để chuyển hướng dòng nước.
Nàng tiên cá tỉnh dậy một chút, a a một tiếng, đứng dậy, bò xuống nước từng chút một.
Đuôi của nàng không còn sức để hỗ trợ chuyển động. Nàng đặt hai tay xuống đất, cong ngón tay, nắm lấy đất, bò về phía trước từng tấc một.
Chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-lac-tren-dao-hoang-va-duoc-nang-tien-ca-nhat-ve-my-nhan-ngu/2789038/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.