🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôi không tìm được đường về nhà

*

Vân Khê bất đắc dĩ mỉm cười, muốn thu dây câu lại, nhưng lại sợ móc câu sẽ làm nàng tiên cá trong nước bị thương.

Cô lặng lẽ đợi Thương Nguyệt móc cá và bỏ tay ra khỏi dây câu, sau đó nhấc con cá lên khỏi mặt nước, từ từ rút cần câu ra.

Mặt nước khẽ gợn sóng, Thương Nguyệt nổi lên từ trong nước, cơ thể trần trụi của nàng được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo dưới ánh mặt trời.

Vân Khê liếc nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng quay đi.

Nếu không lên bờ hoặc vào rừng săn mồi trong phần lớn thời gian trong ngày, Thương Nguyệt sẽ không mặc quần áo, nàng thích khỏa thân bơi lội trong nước.

Nó thực sự đúng với câu nói theo nghĩa đen: "Trần truồng sẽ không vướng bận gì".

Trong nước thực sự không có gì có thể làm thương tổn được nàng. Vân Khê cũng không để ý nhiều, nhưng thỉnh thoảng nhìn thoáng qua, cô lại cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Đây có lẽ là một vấn đề từ xã hội văn minh mang đến, khi nhìn thấy thứ gì đó không một mảnh vải che thân, sẽ vô thức tránh nhìn nó.

Vân Khê lấy lại cần câu, nhưng không nhận con cá, sau khi tháo ra, cô lập tức ném lại nó xuống nước.

Con cá vung đuôi, bơi đi trong sợ hãi.

Vân Khê phải bày tỏ sự phản đối và phủ nhận rõ ràng đối với hành vi treo cá này để Thương Nguyệt có thể hiểu được.

Nếu cô nhận con cá, Thương Nguyệt sẽ cho rằng hành vi của cô là sự tương tác, là cô đang vui vẻ chơi đùa nên sẽ tiếp tục treo cá vào lưỡi câu của cô.

Khi đó mọi sự rèn luyện của cô sẽ trở nên vô nghĩa.

Thương Nguyệt nhìn quà của mình bị tàn nhẫn vứt bỏ, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác, ánh mắt có chút tủi thân, đuôi rũ xuống trong nước, vung vẩy rất yếu.

Vân Khê ở trên bờ, dịu dàng gọi tên nàng tiên cá trong nước: "Thương Nguyệt, lại đây, ngồi cạnh tôi đi."

Thương Nguyệt vẫy đuôi ngoan ngoãn bơi vào bờ.

Vân Khê ngồi xuống, xoa đầu nàng, nghiêm túc giải thích với nàng: "Cô rất đáng yêu, tôi không có ý định từ chối cô. Tôi chỉ đang thử xem mình có thể bắt cá bằng cách này hay không, nhân tiện cũng rèn luyện kỹ năng câu cá của mình."

Dù nàng có thể không hiểu nhưng ít nhất nàng có thể nghe thấy giọng điệu của cô, không hề tức giận hay buộc tội.

Thương Nguyệt a a vài tiếng.

Vân Khê cũng không hiểu nàng đang nói gì, nhưng cô có thể nhìn ra, giọng điệu của nàng không hề tủi thân hay buồn bã, vẻ mặt còn có hơi mờ mịt.

"Vậy đi, cô ở bên cạnh tôi, đừng đi lung tung, yên lặng nhìn tôi câu cá." Vân Khê vỗ vỗ bờ, Thương Nguyệt nhảy lên, thân trên nhảy lên bờ, phần lớn đuôi vẫn còn ngâm trong nước.

"Lại rơi mất một chiếc vảy rồi này." Vân Khê nhặt những chiếc vảy cá mà Thương Nguyệt rơi ra, đặt trên một hòn đá sang một bên, định lát nữa sẽ đặt lên bếp.

Cô nhận thấy rằng việc đặt một vài vảy cá lên bếp có thể ngăn cản một số động vật nhỏ đến ăn, chẳng hạn như chuột.

Thậm chí cô còn muốn bắt chước cách dát đá cuội xuống đất trong quá trình xây dựng thành thị, khảm những chiếc vảy rơi từ Thương Nguyệt xuống bếp bùn của mình.

Bằng cách này, cô cảm thấy những động vật dưới chuỗi thức ăn của Thương Nguyệt có thể sẽ không dám đến gần bếp bùn của cô.

Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ, việc thực hiện rất khó. Cô sẽ không lãng phí thời gian ở đó.

Vân Khê lại treo một con ấu trùng lên móc câu, sau đó ném cần câu câu cá.

Thương Nguyệt lặng lẽ ngồi bên cạnh cô.

Cô muốn Thương Nguyệt tận mắt nhìn thấy mình bắt cá, để Thương Nguyệt hiểu được mục đích của cần câu.

Nhưng bản tính Thương Nguyệt rất hiếu động, chỉ yên tĩnh được vài phút, sau đó hoặc là chạm vào hoa cỏ bên bờ, hoặc cọ cọ vào Vân Khê, chiếc đuôi lắc tới lắc lui trong nước.

Câu rất lâu không có con cá nào cắn câu, Vân Khê thở dài, cất cần câu đi.

Tại điểm câu cá này, cô thường bỏ thức ăn thừa, cá tôm thường tụ tập tranh nhau khắp nơi.

Nhưng cô không bắt được con cá nào cả.

Đại khái là vừa rồi bị Thương Nguyệt quấy rầy nên không có cá tôm nào dám tới gần.

À, còn có chiếc đuôi lớn của Thương Nguyệt lắc tới lắc lui trên bờ nữa.

Vân Khê nhìn chiếc đuôi của Thương Nguyệt, thở dài lần nữa. Cô đặt cần câu bên cạnh bếp đất sét và quyết định câu cá vào một ngày khác trong khi Thương Nguyệt đi săn bên ngoài.

*

Giữa tháng 9, một cơn mưa phùn bất chợt đổ xuống đảo.

Ngàn sợi bạc như khói sương, mênh mông mờ mịt.

Vân Khê và Thương Nguyệt đứng dưới lối vào hang miệng cá sấu để trú mưa.

Mùi đất tanh tanh xộc thẳng vào mặt, không thể thấy rõ khu rừng rậm phía xa, chỉ nghe thấy tiếng gió mưa đập vào lá cây xào xạc. Gió thu mang theo mưa rơi lộp độp, rơi xuống sông tạo thành những gợn sóng.

Nhìn lên, có rất nhiều nhũ đá treo thẳng đứng từ phía trên đỉnh hang, giống như những chiếc răng nanh đan vào nhau.

Cả hai đang đứng trên một tảng đá nhô lên khỏi mặt nước, có rất ít chỗ để di chuyển, hầu như không thể làm gì được.

Vân Khê nhìn mây trời, nhớ tới ngày xưa nông dân ở nông thôn thường nhìn mây để biết thời tiết, có khi chỉ cần nhìn mây buổi tối là biết ngày mai có nên phơi lúa củi hay không.

Thực sự có thể xác định thời tiết bằng cách nhìn vào các đám mây, nhưng thậm chí Vân Khê còn không nhớ những kiến thức đó.

Cô bắt đầu lại từ đầu để tích lũy kinh nghiệm. Có hai trận mưa lớn vào tháng bảy và tháng tám.

Một ngày trước trận mưa lớn tháng bảy, bầu trời xuất hiện những đám mây dày đặc như vảy cá, cô còn nhìn thấy từng đàn kiến ​​trong rừng di chuyển lá từ vùng trũng lên vùng cao——

Chắc là do đàn kiến ​​đang chuyển nhà.

Cơn mưa lớn đó khiến cô ốm yếu, gần như phá vỡ tuyến phòng thủ tâm lý sinh tồn của cô.

Vân Khê vô cùng ấn tượng.

Một buổi tối tháng tám, cô còn nhìn thấy những đám mây lớn như vảy cá, còn gặp phải những đàn kiến ​​di chuyển lá trong rừng.

Vì cẩn thận, hôm đó, cô đã chặt rất nhiều dây leo và lá to, đào nhiều cỏ, chống thấm, gia cố mái che mưa trên mái bếp bùn, di chuyển rất nhiều đá, cố định chắc chắn gỗ ở bốn góc để không bị gió mạnh thổi bay.

Cô phải nhét càng nhiều củi và cỏ đa vào lỗ bếp, nếu không nhét được thì chất lên bếp, sau đó buộc bằng lá to như lá chuối để che, lá to tiếp tục được dùng làm rèm che mưa bên ngoài.

Lo lắng nước sông dâng cao, lũ lụt trở lại, Vân Khê chuyển toàn bộ dụng cụ bên ngoài về hang chứa của hang, củi, cỏ nhung, đuôi mèo... ở hang hở cũng được chuyển đến đó.

Đêm đó thực sự có một cơn bão dữ dội. Thương Nguyệt trong hang nghe thấy tiếng sấm và mưa, lập tức dùng đuôi quấn lấy cô để bảo vệ, kêu a a như muốn an ủi cô đừng sợ, nhưng khi nghe thấy tiếng sấm, nàng lại sợ đến mức run lên.

Đêm đó, cô không hề sợ hãi, vẫn đưa tay ôm lấy Thương Nguyệt.

Thương Nguyệt dùng vây đuôi vỗ nhẹ lưng cô, cô dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng Thương Nguyệt, nhẹ nhàng an ủi Thương Nguyệt: "Đừng sợ, sẽ sớm qua thôi."

Nàng tiên cá này chắc hẳn cho rằng cô là sinh vật mỏng manh, không chịu được một chút gió mưa nào nên sẽ không đưa cô ra khỏi hang nữa cho đến khi mưa tạnh, trời trong xanh.

Với sự chuẩn bị trước, thiệt hại do mưa lớn gây ra không nghiêm trọng, bếp bùn gần như còn nguyên vẹn, củi trên bếp hơi ướt, rất nhiều sỏi nhặt được ngày thường đã bị nước lũ cuốn trôi.

Sau một trận mưa lớn, mọi thứ bên ngoài đều có thể được khử trùng bằng ánh nắng, khói và lửa. Bên trong hang động, Vân Khê dùng tro thực vật để khử trùng...

Hôm nay mưa thu bất chợt liên miên, Vân Khê không nhớ nổi mây hôm qua trông như thế nào? Trên mặt đất có dấu hiệu nào của sinh vật khác không?

Đợi một lúc, mưa vẫn không tạnh, Vân Khê đang định quay về hang nghỉ ngơi, lại thấy mưa đang dần tạnh.

Đơn giản chỉ cần chờ đợi một lúc.

Cuối cùng, mưa cũng đã tạnh.

Các nàng ra khỏi hang, bắt đầu hoạt động ngày hôm nay.

Một cơn mưa mùa thu và cái lạnh.

Sau cơn mưa, Vân Khê hiển nhiên cảm giác được nhiệt độ đã hạ xuống một ít, gió thu thổi qua, cành lá xào xạc, cô hắt hơi một cái.

Thương Nguyệt đang bắt cá trong nước nghe thấy tiếng hắt hơi, vội vàng ra khỏi nước, nhìn về phía Vân Khê bên bờ sông, a a một tiếng như hỏi thăm.

Vân Khê xua tay: "Không sao, tôi không sao, vẫn chưa bị cảm, tôi chỉ muốn bắt đầu 'thay vảy' như cô thôi."

"Thay vảy" đối với con người thực chất là thay áo.

Tấm vải bọc giống như bao tải dệt trên người Vân Khê không có tác dụng giữ ấm lắm, nhưng cũng chưa đến mùa đông nên có thể mặc tạm.

Cô nhớ những bộ quần áo mùa thu của xã hội hiện đại, áo dài tay, quần dài, váy dài, giày thể thao...

Không biết kiếp này cô có còn được mặc chúng không?

Không còn nhiều thời gian để đa cảm, Vân Khê bắt đầu xử lý những bộ da mà cô đã lấy ra từ những con vật cách đây vài ngày.

Hầu hết chúng đều là những động vật trông giống như hải cẩu và sư tử biển mà Thương Nguyệt mang về từ biển.

Da của những con mồi này trông không có lông và rất mịn, chỉ khi sờ vào mới phát hiện chúng cũng có lông, chỉ là một lớp lông tơ ngắn, dày đặc.

Vân Khê bảo Thương Nguyệt xé nó ra, rửa sạch trong nước, dùng đá cạo bỏ thịt, gân và màng, sau đó dùng gỗ đập lên. Sau khi phơi khô, Vân Khê nhận thấy lông của những loài động vật biển này không cần phải hun khói phơi nắng, rất mềm, không bị ướt nhiều.

Mặc dù hiệu quả cách nhiệt và diện tích không tốt bằng bộ lông mềm và dày của động vật trên cạn nhưng nó thích hợp để mặc vào mùa xuân và mùa thu.

Cô thu thập nhiều mảnh, chọn ra hai mảnh lớn nhất, dùng chức năng khoan của dao găm để khoan những lỗ có kích thước bằng những chiếc cúc thông thường trên tấm da, chúng vẫn được quấn thành hình ống, buộc bằng dây đuôi mèo xuyên qua người cô. Bằng cách này, cô đã có một bộ áo khoác da thô và váy da.

Vân Khê cũng đã làm một bộ cho Thương Nguyệt.

Rõ ràng Thương Nguyệt nguyện ý tiếp nhận bộ trang phục mùa thu này hơn bộ trang phục mùa hè trước đó dệt bằng lá đuôi mèo.

Có lẽ là do da của những loài động vật biển này có màu trắng hoặc đen tuyền, trông đẹp hơn nhiều so với lá đuôi mèo xanh vào mùa hè, mặc trên người cũng mềm mại hơn rất nhiều.

Vòng tay bằng da rắn trên cổ tay Thương Nguyệt cũng đã cũ, không thể sử dụng được nữa. Vân Khê đã sử dụng da của những con vật này để làm vòng tay mới cho Thương Nguyệt và mình, bao phủ gần như toàn bộ cẳng tay.

Vân Khê vừa nói vừa buộc dây bảo vệ cổ tay của Thương Nguyệt: "Chịu đựng một chút nhé, khi tôi mài được những chiếc kim xương, kết ra những sợi chỉ mỏng và chắc hơn, tôi có thể học cách may quần áo mà không cần phải vá chỗ này chỗ kia nữa."

Thương Nguyệt:"Ừm... A a."

Vân Khê cảm thấy nếu ở lại nông thôn, sống cuộc sống tự cung tự cấp, có lẽ cô sẽ thích nghi với cuộc sống trong rừng rậm hơn bây giờ.

Có thể cô sẽ không biết nhiều kiến ​​thức, chữ viết hay nền văn minh nhưng cô sẽ biết cách sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt tốt hơn hiện tại.

*

Đốt lửa, làm bếp bùn, cải tạo phòng ngủ trong hang, may quần áo da đáp ứng nhu cầu cơ bản về cơm ăn áo mặc, tiếp theo, Vân Khê bắt đầu dựng trại ở cửa hang.

Thời tiết ngày càng lạnh, gió thổi khắp nơi. Nhu cầu của cô rất đơn giản: gần bếp bùn, thuận tiện đốt lửa để sưởi ấm, có thể phơi nắng, che mưa gió, không bị thú rừng phá hoại.

Cô lo lắng lúc nghỉ trưa ở trại, Thương Nguyệt sẽ chen vào ngủ cùng, nên phải tìm một nơi rộng rãi hơn một chút để dựng trại, chỉ vừa đủ cho một người một cá nghỉ ngơi.

Vị trí cuối cùng là ở khoảng trống bên trái bếp bùn.

Trên mảnh đất này có rất nhiều cỏ dại và hoa lá, sau mùa thu hoa héo, cỏ dại cũng chuyển sang màu vàng.

Vân Khê xếp những viên đá nhỏ thành hình chữ nhật 2x3m làm nền móng, sau đó nhổ một vòng cỏ dại dọc theo những viên đá làm khu vực đốt lửa, rồi đốt lửa để đốt sạch cỏ dại trong khu vực nền móng.

Cô tìm được một loại bùn vàng dính dọc bờ sông, dùng những chiếc vỏ sò lớn làm vật liệu đào, cô đào bùn rất lâu rồi gọi Thương Nguyệt đến cùng nhau đào, bùn vàng đào được được gói trong những chiếc lá lớn và vận chuyển chất đống lên nền, tưới nước nhào, sau đó dùng chân san phẳng.

Thương Nguyệt không thích bùn đất vì sẽ làm bẩn đuôi mình, cho nên nàng không muốn cùng Vân Khê giẫm đất, lập tức xuống nước rửa tay và đuôi.

Vân Khê bước trên đất, không khỏi nhớ đến ngày xưa, ở nông thôn người ta xây nhà bằng bùn, dùng đất và đá, mái nhà là hỗn hợp gỗ, bùn, cỏ khô, màng chống mưa.

Một ngôi nhà như vậy không thể chịu được mưa bão lớn.

Khi còn rất nhỏ, mỗi khi có một trận mưa lớn vào mùa hè, cô và bà ngoại đều phải lấy những chiếc xô gỗ, chậu nhựa, lu nước ở nhà để hứng nước mưa rỉ ra từ mái nhà. Nếu ban đêm trời mưa to, gần như cả đêm cô sẽ không ngủ được, thỉnh thoảng phải thức dậy, đổ chậu đầy nước mưa.

Tiếng nước mưa đập vào màng chống mưa trên mái nhà đặc biệt đọng lại trong ký ức cô.

Chỉ sau thiên niên kỷ, nhà ở nông thôn của họ mới có gạch, ngói và xi măng.

Những ngôi nhà đất đó bị biến thành những ngôi nhà đổ nát được chính quyền cho là không thể ở được và trở thành những "ngôi nhà cổ" trong ký ức của dân làng.

Bây giờ, cô thậm chí không thể sống trong một ngôi nhà đổ nát như vậy.

Dưới đáy sông có rất nhiều sỏi mịn, Vân Khê cũng nhặt một ít, cắm vào bùn xung quanh để trang trí.

Nếu có đủ thời gian, cô thậm chí còn có thể làm một cái sàn đá lát đá cuội, nhưng đây chỉ là một cái chân đế đơn giản, chống gió chống mưa, thậm chí có thể không chịu được mưa bão lớn nên không cần thiết phải làm đến quá cầu kỳ.

Về cơ bản, cô đã chuẩn bị đủ số gỗ cần thiết cho việc xây dựng trong hai tháng đầu tiên.

Cô không có ý định xây một ngôi nhà bằng gỗ, cũng không cần quá nhiều gỗ, cô lấy ra sáu cái giá ba chân, dùng dây thừng và dây leo buộc lại thành hai cái giá, biến thành một ngôi nhà tranh nhỏ hình tam giác. Lớp phủ bên trong của nơi trú ẩn vẫn là loại lá to như lá chuối, lớp bên ngoài được làm bằng những mảnh cỏ.

Vân Khê dùng lông thú biển mà cô tích lũy lần này để làm quần áo mùa thu, lần sau cô dự định dùng chúng để làm mái che chống thấm cho ngôi nhà tranh nhỏ này.

Sau khi lớp đất vàng phơi khô, mềm mại hơn nhiều so với đá ven sông, Vân Khê đi nhặt rất nhiều cỏ khô trải trên mặt đất bùn.

Bằng cách này, cô có thể ngồi trên đống cỏ khô trong căn nhà tranh nhỏ để làm việc mà không cần phải chịu gió táp mưa sa. Buổi trưa mệt mỏi cũng không phải nằm trên đá hay quay về hang, chỉ cần nằm xuống đống cỏ khô nghỉ ngơi.

Thấy Vân Khê nằm trong đó ngủ, quả nhiên, Thương Nguyệt lập tức nhảy ra khỏi nước, lên bờ, nhanh chóng lắc lắc vây đuôi rũ nước, chen vào bên người Vân Khê, cùng Vân Khê ngủ.

Tuy rằng đoán được Thương Nguyệt sẽ bám lấy mình, nhưng Vân Khê vẫn dở khóc dở cười nói: "Trước đây ở trong nước ngủ không ngon sao? Tại sao phải chen vào chiếm chỗ của tôi vậy?"

Thương Nguyệt quấn đuôi quanh người cô, kêu a a vài tiếng.

Vân Khê chuyển tất cả dụng cụ mình làm vào căn nhà tranh nhỏ.

Cô thậm chí còn nghĩ rằng khi kỳ kinh nguyệt tiếp theo đến, việc xuống nước không tiện, cô có thể ở bên ngoài qua đêm thay vì quay lại hang động.

Nếu nghĩ xa hơn, cô có thể xây một căn nhà nhỏ bên ngoài, sau này không cần phải quay lại hang động nữa, chỉ có thể là hàng xóm của Thương Nguyệt.

Sống trong hang động của Thương Nguyệt rất an toàn, nhưng nó cũng có một khuyết điểm chết người: Cô không thể lặn qua lại một mình mà phải dựa vào Thương Nguyệt để ra vào.

Điều này tương đương với việc cô hoàn toàn trói buộc mạng sống của mình với Thương Nguyệt.

Nếu Thương Nguyệt xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở bên ngoài, cô sẽ bị bỏ lại một mình trong hang, không thể tự ra vào, thì cuối cùng rất có thể sẽ bị mắc kẹt và chết ở bên trong.

Thương Nguyệt chiến đấu rất mạnh mẽ, nhưng không phải là bất khả chiến bại, nàng cũng sẽ bị thương, có nguy cơ tử vong, giống như lần trước đi chiếm lãnh thổ Đỉnh Ánh Nguyệt, nàng sẽ trở về với rất nhiều vết thương.

Đó chỉ là đỉnh Ánh Nguyệt, trên đảo còn có một vùng lãnh thổ rộng lớn không thuộc về Thương Nguyệt, có rất nhiều sinh vật Vân Khê chưa biết. Cho dù Thương Nguyệt không chủ động đi đến lãnh thổ của động vật khác, cũng không có gì đảm bảo rằng một ngày nào đó những động vật khác sẽ không đến lãnh thổ của nàng, đánh bại nàng, hoặc trực tiếp...

Vân Khê không muốn suy nghĩ sâu xa.

Tóm lại, sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi hang động, nhưng cô sẽ không đi quá xa, ít nhất là không ra khỏi lãnh thổ của Thương Nguyệt.

Trong năm nay, cô sẽ làm quen với các loài động vật trong lãnh thổ của Thương Nguyệt. Trong tương lai, cô sẽ xây dựng một nơi trú ẩn bên cạnh lãnh thổ của Thương Nguyệt.

Nếu một ngày nào đó, cô bị thương bởi những động vật khác trong lãnh thổ của Thương Nguyệt, điều đó cũng có thể đưa ra lời cảnh báo cho Thương Nguyệt. Nếu Thương Nguyệt bị con vật khác tấn công, cô sẽ có thể phát hiện kịp thời và giúp đỡ.

Nếu cả hai hợp tác cùng nhau, nếu cả hai có thể đánh bại tất cả những kẻ săn mồi trên đảo và đứng đầu chuỗi thức ăn thì thật tuyệt. Nếu không, khi gặp nguy hiểm, cô sẽ liều mạng để bảo vệ Thương Nguyệt, giống như Thương Nguyệt đã liều mạng vì cô.

Tình cảm này không liên quan gì đến gió và trăng, chỉ là một mạng cùng một mạng.

*

Ngày thứ ba sau khi xây xong ngôi nhà tranh nhỏ, buổi sáng Vân Khê đi đến, bỗng dưng phát hiện trên đống cỏ khô có lông của những con vật khác để lại.

Trong lãnh địa của Thương Nguyệt có một nhóm nhỏ động vật sống về đêm như vậy, Thương Nguyệt không quấy rầy chúng, chúng cũng không sợ mùi của Thương Nguyệt, chúng tới đây ăn trái rừng và trộm bếp, hiện tại còn dám lén lút ngủ trong túp lều tranh nhỏ của cô nữa!

Vân Khê thật sự muốn Thương Nguyệt giao lưu, uy hiếp những động vật sống về đêm đó không cho chúng tới, nhưng cô không biết phải diễn đạt thế nào.

Cô vò đầu bứt tai nửa ngày, không nhớ ra cách làm bẫy, cuối cùng kiếm được mấy cành gai từ trong rừng, ban đêm trở về động, cả hai dùng cành gai bao quanh căn nhà tranh nhỏ.

Cô còn dán những chiếc vảy rơi của Thương Nguyệt vào bộ xương của một con sư tử biển bằng nhựa thông rồi đặt lên bếp, đóng vai như một con bù nhìn trên ruộng lúa.

Bằng cách này, những con vật có thị lực kém có thể nghĩ rằng có Thương Nguyệt trên bếp và không dám đến gần.

Thương Nguyệt bị điều này làm ngạc nhiên, nàng đi vòng quanh bộ vảy cũ kỹ của sư tử biển, ngửi ngửi rồi thận trọng đưa tay chạm vào.

Vân Khê mỉm cười nhìn nàng: "Vào mùa đông, khi có thời gian rảnh, tôi sẽ lấy lông đuôi mèo lấp đầy da của những con vật đó và làm một con búp bê bằng da cho cô."

*

Sau khi đáp ứng ba nhu cầu cơ bản đầu tiên là "ăn, mặc, ở và đi lại", Vân Khê nghĩ rằng mình chưa từng đến những bờ biển khác trên hòn đảo này.

Vân Khê nhớ hòn đảo này có hình tam giác, ngày thường bờ biển dài là nơi cả hai hay lui tới nhất, cô chưa từng đi qua hai bờ ngắn còn lại.

Từ tháng tám, ngoài hái trái rừng, cô ít đi xa, cửa hang và hai bên bờ sông có thể đáp ứng được hầu hết nhu cầu chặt nguyên liệu của cô.

Cô chọn một ngày nắng đẹp, cõng thúng rơm trên lưng, nhặt cây thương gỗ lên, nhảy lên lưng Thương Nguyệt: "Lâu lắm rồi mới được đi biển, chúng ta cùng ra biển chơi và đào mấy con hàu, cua để ăn nhé. "

Trước hết, cô chọn khám phá bãi biển, cũng là vì tìm muối biển.

Nước biển có hàm lượng muối nhất định, nước biển chịu ảnh hưởng của thủy triều, thủy triều lên xuống, đôi khi nước biển lúc thủy triều xuống bị chặn lại bởi các rạn san hô chìm, sau khi phơi nắng và bốc hơi ở nhiệt độ cao, muối sẽ kết tủa và hình thành muối biển tự nhiên.

Loại muối này là muối thô, không thể ăn trực tiếp, cần phải tinh lọc nhưng có thể dùng để ướp thịt.

Ngày thường, Vân Khê sẽ trực tiếp ăn cá biển, tôm, rong biển và các loại hải sản khác, muối trong cơ thể đã được sinh vật sinh học thanh lọc, ăn muối iốt gián tiếp sẽ an toàn hơn so với việc tiêu thụ trực tiếp muối thô.

Khi cả hai đến bãi biển, Thương Nguyệt bơi trong nước nhanh đến mức Vân Khê không thể nhìn thấy gì.

Cô xuống lưng Thương Nguyệt, đi dọc bờ biển, mỗi lần gặp đá ngầm đều leo ​​lên núi xem có hạt màu trắng nào không.

Tiếc là cô không tìm được bình đun nước thích hợp, nếu không, nếu đun sôi nước biển ở bãi biển, một ít muối có thể bốc hơi.

Hàm lượng muối của nước biển là gì?

Vân Khê không nhớ nổi điểm kiến ​​thức này, cô dao động giữa 3%, 5% và những phần trăm khác.

Dọc bờ biển, cô tìm kiếm cả ngày nhưng không thấy.

Hoàng hôn đỏ rực treo trên mặt biển xanh, dần lặn.

Vân Khê kéo Thương Nguyệt ra khỏi nước: "Quên đi, hôm khác chúng ta đi tìm. Hôm nay chúng ta sẽ bắt hải sản."

Đi biển là một trong những thú vui lớn của các thành phố ven biển, trước đây cô thường xách xô, xẻng đi đào nghêu trên bãi biển vào cuối tuần, thường một buổi tối có thể đào được nửa xô.

"Giống như tôi vậy, cô có thể nhặt sò bằng cách dùng mép của một chiếc vỏ sò lớn đào xuống cát rồi dùng tay chạm vào." Vân Khê dạy Thương Nguyệt từng bước đào cát và nhặt nghêu biển.

Thương Nguyệt có lẽ chưa bao giờ sử dụng phương pháp săn mồi ngu ngốc như vậy, nàng không cần bất kỳ dụng cụ nào, móng vuốt của nàng có thể nhanh chóng đào ra một hố cát, đôi tay nhanh nhạy của nàng nhanh chóng chộp lấy một con ngao lớn ném vào giỏ cỏ phía sau Vân Khê.

Vân Khê ôm chiếc vỏ sò lớn xuyên qua bóng tối hướng về ánh sáng rực rỡ. Cô chậm rãi đào cát, ngâm nga bài hát tuổi thơ《Vịnh Bành Hồ của bà ngoại》.

"Gió chiều thổi nhẹ nhàng ở vịnh Bành Hồ

Sóng trắng đuổi theo bãi biển

Không có rặng dừa với ánh hoàng hôn

Chỉ là một biển xanh."

...

Đó là bà ngoại cầm cây gậy

Nhẹ nhàng nắm tay tôi

...

Cho đến khi màn đêm nuốt chửng cả hai chúng tôi

trên đường về nhà..."

Ầm ầm, giọng cô chợt nghẹn ngào, tầm nhìn trở nên mờ mịt, nước mắt không kìm được tuôn ra.

Nước mắt như hạt đậu rơi trên bãi biển, Thương Nguyệt nghe thấy chuyển động nhỏ này, cũng theo tiếng động, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nước mắt trên mặt Vân Khê, nàng giật mình, trong mắt ánh lên vẻ nghi ngờ.

"Thương Nguyệt, tôi không tìm được đường về nhà..."

Thương Nguyệt a a một tiếng, nghiêng người về phía trước, ôm mặt Vân Khê, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt trên mặt cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.