Đi, cứ đi, cuối cùng cũng đến một thị trấn nhỏ trước khi màn đêm buông xuống.
Vốn nên dừng chận tại trạm, nhưng cứ cách ba mươi dặm mới có một trạm, vậy nên hôm nay không đến kịp.
Trên trấn có khách điếm, nhóm nha dịch bình thường sẽ ở chung phòng, còn quan lớn sẽ thuê phòng riêng.
Về phần lưu phạm thì ở nhà củi, có một chỗ che gió chắn mưa đã là không tệ.
Gia chủ Phương gia chắp tay với Tằng đại nhân, khách khí hỏi, "Quan gia, chúng ta có thể tự bỏ tiền để ở một gian riêng sao? Gia mẫu lớn tuổi, thân thể cũng không tốt."
Thời điểm hắn nói lời này, lặng lẽ nhét bạc cho Tằng đại nhân, hắn là cựu lãnh đạo Bộ Binh, bị cuốn vào một cọc án tử sung quân biên thành không thể nói được.
Tằng đại nhân tính toán bạc trong tay, rất dễ nói chuyện, "Được."
Ra khỏi kinh thành, trời cao đất dày, không có ai quản, chỉ cần phạm nhân bỏ tiền ra, mọi chuyện đều dễ thương lượng.
Chỉ trừ một chuyện, không thể tháo gông xiềng ra.
Tiểu nhị dẫn đường phía trước, hai phu thê Phương gia chủ vội vàng đỡ lão mẫu thân lên lầu nghỉ ngơi.
Mộc Vãn Tình trông mong nhìn, "Đại nhân, ta cũng muốn đặt một phòng riêng."
Nàng không đưa bạc, nhưng Tằng đại nhân không làm khó nàng, sảng khoái đồng ý.
Mộc Vãn Tình không có lập tức đi theo tiểu nhị, mà lại đưa ra một yêu cầu.
"Ta muốn thỉnh đại nhân hỗ trợ một việc, giúp ta nói một tiếng với chưởng quỹ, nhờ hắn giúp mua sắm một nhóm vật tư."
Dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-day-dia-vi-cua-ta-cuc-cao/3912231/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.