Trình quản gia trầm mặc nửa ngày, nhanh chóng đưa ra lựa chọn, yên lặng lục hết toàn thân, lấy ra được mấy tờ ngân phiếu cùng một nắm bạc vụn.
"Trên người ta chỉ có bao nhiêu bạc này."
Mộc Vãn Tình nhận lấy, mười lượng ngân phiếu, bạc vụn thì hơn hai lượng, tiện tay ném cho nhị ca.
"Trình gia nghèo đến vậy sao? Thiếu gia nhà ngươi chỉ đáng giá hai mươi hai lượng bạc? Về sau gọi hắn là Trình hai mươi hai lượng đi."
Khóe miệng Trình quản gia giật giật, thật tàn nhẫn, nàng quá tàn nhẫn.
So với độc miệng, nàng càng tàn nhẫn hơn! "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Mộc Vãn Tình đảo mắt vài vòng, lộ ra vẻ gian thương sầu thảm, "Ta làm người không có gì chỉ có tấm lòng hướng thiện, không thấy người khác chịu khổ, một hạ nhân như ngươi cũng không dễ dàng, ta cũng không làm khó ngươi."
Rõ ràng đang muốn hố đối phương, nhưng lời nói ra đặc biệt mỹ lệ.
Trình quản gia có loại dự cảm không tốt, không muốn nghe tiếp, khẩn cấp cắt ngang nói, "Đa tạ Mộc Tam tiểu thư, ngươi thật sự là một người tốt. . ."
Mộc Vãn Tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chậm rãi tiếp tục, "Như vậy đi, lấy xe la này đổi lấy, tuy một chiếc xe la này không thể nào so sánh được với giá trị của Trình thiếu gia, nhưng ai bảo ta là tiểu tiên nữ người mỹ tâm thiện chứ. Làm khó một hạ nhân không phải phong cách của ta, chỉ có thể ủy khuất ngươi một chút."
Lời này nói ra, thiếp vàng vào mặt mình.
Trình quản gia đã chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-day-dia-vi-cua-ta-cuc-cao/3912224/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.