Mộc Vãn Tình ăn đặc biệt chậm, tinh tế nhấm nháp.
Nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của các nàng, "Đừng nghĩ cướp, mọi chuyện phát sinh ở nơi này đều được ghi chép, đến lúc đó."
Lời của nàng không nói hết câu, úp úp mở mở cho mọi người tự tưởng tượng.
Cai ngục ở một bên đã sớm cân nhắc, Ngô đại nhân chỉ nhìn mỗi tiểu nha đầu này với con mắt khác, tất nhiên là có nguyên nhân.
Hắn cũng không dám hỏi nhiều, chiếu cố nhiều một chút cũng không thiệt.
"Ai phá hỏng quy củ thì kéo ra ngoài đánh, đánh cho tàn phế."
Mọi người vừa nghe được lời này nào còn dám ho he, chỉ dám nhìn chằm chằm mà chảy nước miếng.
"Vãn Tình muội muội, tiểu nha nhà ta không ăn được nhiều, cứ tiếp tục như vậy sẽ không chịu nổi, cầu xin muội thương xót, cho hài tử ăn một miếng đi."
Đây là tức phụ nhà Lục thẩm bên cạnh, Khương thị, trong ngực ôm một tiểu nữ hài ốm yếu.
Yết hầu trẻ con mềm yếu, không thể ăn thức ăn quá thô ráp, đói đến mức vô lực, cũng không còn sức lực để khóc.
Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, chia một cái bánh bao thịt thành hai nửa, một nửa cho nàng, nửa còn lại cho tiểu chất nữ đại phòng, năm nay mới ba tuổi.
Nàng không thích với đại phòng, nhưng không có vấn đề gì với hài tử.
Hai cô bé cầm bánh bao thịt ăn từng ngụm, biểu tình thỏa mãn, cực kỳ hạnh phúc.
Người khác nhìn thèm khát, muốn cướp lại không dám, Mộc Tam gia rất bất mãn, "Vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-day-dia-vi-cua-ta-cuc-cao/3912212/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.