Đại lao tối tăm lại ẩm ướt, không khí vẩn đục, một cỗ mùi chua thối rữa.
Một gian cho nam, một gian cho nữ, nhà giam không lớn chen đầy người.
Một khung cửa sổ mở ở rất cao, luồng ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ khung cửa sổ không lớn kia, ảm đạm lại áp lực.
Các lão gia phu nhân tiểu thư bình thường an nhàn sung sướng chụm năm chụm ba ngồi trên mặt đất, oán trách lẫn nhau.
Tộc nhân Mộc thị oán trách dòng chính gây chuyện, hại tất cả bọn họ.
Người Mộc gia không khách khí đáp trả, bình thường đều hưởng thụ, cậy vào uy phong của dòng chính để đùa giỡn kiếm lời, giờ xảy ra chuyện lại đi trách ngược? Đại phòng và tam phòng của dòng chính cũng không yên ổn, ngươi trách ta, ta trách ngươi, không ngừng xé mặt, một đám giống như mắt gà chọi.
Chỉ có nhị phòng yên lặng ngồi ở trong góc, không tham dự vào bất cứ chuyện gì.
Mộc Vãn Tình đấu trí đấu dũng hao hết tinh lực, tựa vào trong lòng ngực ấm áp của mẫu thân mà ngủ thiếp đi.
Mộc nhị phu nhân thương tiếc nhìn nữ nhi sắc mặt tái nhợt, trán của đứa nhỏ này chảy nhiều máu như vậy, đả thương nguyên khí a.
Ai, nàng cũng không thể nấu một chén canh bổ thân thể cho nữ nhi.
Mộc Vãn Tình không biết ngủ được bao lâu, bỗng nhiên bị một tiếng kinh hô đánh thức.
"Lão thái thái tỉnh rồi."
Người Mộc gia đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy Mộc lão thái thái run rẩy được đỡ dậy, dựa vào tường.
"Mẫu thân." Mộc Trọng Đức ở phòng giam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-luu-day-dia-vi-cua-ta-cuc-cao/3912201/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.