* Chương mới tới đây:)) Tuần này sẽ có thêm một chương nữa nha. Bùi Diệp, cũng chính là người mang tây trang đó, hơi hơi nhăn mày. Anh đại khái đã hiểu được sự tình xảy ra. Nếu tài xế đụng vào người thật anh tất nhiên sẽ không mặc kệ, nhưng xem ra bọn họ rõ ràng bị người ta vu oan. Còn nữa, đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, ở chỗ này bọn họ không chiếm được ưu thế. Nếu chỉ tốn tiền cũng không có gì, mấu chốt là anh cần phải đến một hội nghị vô cùng quan trọng, nếu chậm trễ kia mới là chuyện lớn. "Ông chủ, nếu không thì anh rời đi trước để tôi ở lại xử lý" Tài xế nói với Bùi Diệp, hắn ta làm tài xế cho Bùi Diệp thời gian không dài lắm, vất vả mới có công việc tốt như vậy hắn cũng không muốn từ bỏ. Sự cố phát sinh trên đường hắn tự trách bản thân, càng không muốn chậm trễ công tác của ông chủ. Thời gian của ông chủ quý giá, còn hắn thì không có gì. Bùi Diệp gật đầu, đây thật là phương án tốt nhất. Nhưng hai người đàn ông vừa nghe đến lập tức chắn trước mặt Bùi Diệp, kiên quyết không cho anh rời đi. "Không cho cậu đi, tưởng trốn tránh trách nhiệm được à, không có cửa đâu!" Bọn họ nghĩ, để tài xế ở lại xử lý thì có ích gì, mấu chốt là người trước mặt này là kẻ có tiền a! Một tên tài xế trong tay thì có được bao nhiêu tiền, sao so sánh với ông chủ lớn này. Hai người nói xong, còn hướng bên cạnh đưa mắt ra hiệu, tức khắc trong đám người có người bắt đầu gây ồn ào, quả nhiên là người mà bọn họ chuẩn bị. "Này, người có tiền sao lại như vậy a, đụng phải người ta còn muốn chạy" "Đúng vậy, nếu chạy đi thì lão nhân gia phải làm sao? Chúng ta không thể để người trốn thoát. Nào cùng đến giúp đỡ những người yếu đuối này nào mọi người" Sau khi có người kích động, thật đúng là có người tin, chung quanh dần có thêm người nói vào. Thật ra những người nói đó không thuộc nhóm người kia, chỉ là trong tình huống không biết rõ chân tướng sự việc mọi người đồng tình hơn với kẻ yếu. Một bên là bà lão bị đụng phải, một bên là người có tiền, đương nhiên bên bị thương dễ có được đồng tình hơn. Nhìn tình huống ở đây, Ôn Vãn hướng Bùi Diệp nhìn thoáng qua, gặp chuyện này cũng thật xui xẻo. Chưa tính nếu cô không vừa vặn nhìn thấy thì chưa nói, đây cô biết được chân tướng đương nhiên không có biện pháp không quan tâm. Mấy người lừa bịp tống tiền kia nhìn người xung quanh đều đứng bên bọn họ, bắt đầu có chút đắc ý, thậm chí đã bắt đầu tính toán trong lòng muốn lừa bao nhiêu tiền. Nhìn bộ dáng của người kia, mấy vạn gì đó thì quá ít, ít nhất cũng phải đòi mấy chục vạn mới được a! "Xem bộ dạng có việc gấp của hai người, chúng ta cũng không làm khó. Nếu các người nguyện ý bồi tiền thuốc men cùng thiệt hại tinh thần tổng cộng 50 vạn, chúng ta sẽ không báo công an mà cho hai người đi. Chúng ta sẽ đưa mẹ đến bệnh viện" "Cái gì? 50 vạn?" Bùi Diệp còn chưa phản ứng, tài xế đã kêu lên. 50 vạn, những người này vậy mà có thể nói như vậy. Hắn rõ ràng không đụng trúng người, lý nào đòi bồi thường nhiều như thế. "Như thế nào, thấy nhiều à? Mẹ của ta bị thương nặng như vây, 50 vạn có khi còn chưa đủ đâu!" "Đúng vậy. Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không giống như không có 50 vạn này. Như thế nào? Đụng phải người ta còn không muốn bồi thường à?" Lông mày Bùi Diệp nhăn lại càng sâu. 50 vạn đối với anh mà nói đúng là không phải nhiều, chỉ là anh không muốn đem tiền này cho loại người lòng tham không đáy này. Chỉ là nếu còn dây dưa thì thời gian đến hội nghị không kịp. Ôn Vãn vốn nghĩ quan sát một lát, không ngờ đối phương lại thể hiện công phu sư tử há mồm như vậy, càng nghe càng thấy khí bốc lên, dứt khoát đi về phía trước. "Tôi có thể chứng minh vị tài xế này không đụng phải người" Ôn Vãn vừa nói, ánh mắt mọi người xung quanh đều hướng vào cô. Ôn Vãn không khỏi cảm thấy may mắn mình ở trong giới giải trí rèn luyện mấy năm, bằng không trong một lúc đột nhiên bị nhiều người nhìn vào như vậy chỉ sợ nói không nên lời. "Tiểu nha đầu chỗ nào mới tới, không phải chuyện của ngươi chớ xen vào" Mấy người ăn vạ nhìn về Ôn Vãn với ánh mắt bất thiện, bọn họ đã bắt đầu nghĩ nên tiêu 50 vạn như thế nào, đột nhiên nhảy ra một người muốn phá hư chuyện tốt. Đó chính là đoạt 50 vạn của bọn hắn a. Ôn Vãn chỉnh lại khẩu trang trên mặt, tiến về hướng Bùi Diệp vài bước. "Vừa nãy tôi có cầm di động chụp ảnh. Quá trình vụ việc đều bị tôi quay lại rồi" Ôn Vãn vừa nói vừa đem điện thoại đưa cho Bùi Diệp. Cô cảm thấy cũng thật đúng lúc, vốn là cầm di động trên tay để chụp ảnh, kết qủa là cô chuyển sang quay video, quay trúng toàn bộ sự việc, vừa vặn đem điểm mốt chốt đưa ra tới. Đại khái ông trời cũng không muốn người đàn ông trước mặt này bị kẻ khác lừa bịp đi? Sắc mặt của mấy kẻ ăn vạ thay đổi. Bọn họ vốn dĩ dám nháo ra vụ này là vì chắc chắn nơi này là góc chết của camera, có một cái camera có thể quay đến chỗ này cũng đã hư hỏng, không có nhân chứng vật chứng đối chứng, đối phương căn bản không thoát được. Nhưng hiện tại, có Ôn Vãn đứng ra đưa bằng chứng, mọi chuyện đã thay đổi. "Các người là cùng một hội phải không? Cái gì mà vật chứng, căn bản chính là muốn chơi chúng ta, muốn trốn tránh trách nhiệm" "Đúng vậy, nếu không phải do các ngươi đụng phải, mẹ của ta như thế nào lại thành ra như vậy?" Ôn Vãn không để ý đến mấy người đó, chỉ nhìn về Bùi Diệp, chờ xem anh ta sẽ có phản ứng như thế nào. Sau khi xem xong video trong điện thoại, Bùi Diệp cảm kích hướng Ôn Vãn gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về tài xế. "Lão Lý, báo công an" "Ông chủ, di động của tôi..." Tài xế có chút uỷ khuất mà nhìn điện thoại đã vỡ trên mặt đất. Hắn cũng muốn báo công an a. "Tôi vừa mới báo cảnh sát, rất nhanh họ sẽ đến đây." Ôn Vãn nhìn nhìn Bùi Diệp, lại nhìn mấy người ăn vạ nói. "Xảo trá đòi 50 vạn nhiều như vậy, ít nhất cũng ba năm ngồi tù trở lên. Tôi khuyên các người ra cửa lừa tiền trước đó phải hiểu biết luật pháp một chút đi" Nhóm lừa bịp tống tiền nghe Vãn nói vậy, có chút chần chờ, lại nhìn video trong điện thoại mà Bùi Diệp cố ý phát ra trong lòng rốt cuộc hoảng sợ. Không nghĩ tới trong tay cô ta vậy mà có video. Bọn chúng không muốn ngồi tù a! Hai gã trung niên liếc mắt nhau một cái, sau đó liền chạy đến bế "Mẹ" của bọn họ, đẩy mọi người chạy đi. Người xung quanh không ngờ tới sẽ có cú xoay trở ngoạn mục như vậy, càng không nghĩ tới mấy người đó cứ như vậy mà bỏ chạy. Nguyên bản mấy người lúc trước hùa theo nói Bùi Diệp bây giờ lại hướng đến xin lỗi, sau đó cũng nhanh rời đi. Thực nhanh chỉ còn ba người Bùi Diệp, Ôn Vãn và tài xế. "Cảm ơn cô đã hỗ trợ giúp đỡ" Bùi Diệp nhìn Ôn Vãn nói, trả điện thoại lại cho cô. "Không có gì. Tôi cũng chỉ nói ra điều mình nhìn thấy. Nếu bên anh thật sự đụng trúng người tôi cũng sẽ đứng ra." Ôn Vãn cười cười nói. Lúc trước không để ý, bây giờ nhìn lại mới phát hiện diện mạo người này không phải tầm thường, so với minh tinh giới giải trí cũng không kém, một thân khí chất như vậy lại càng khó có được. Không thể không nói mấy người lừa bịp tống tiên kia cũng rất tinh mắt, liền như vậy có thể vu oan cho người giàu có như vậy. Những kẻ này thật sự đáng giận. Nếu gặp phải người vận khí không tốt, bị quấn vào thật sự có khổ nhưng không thể nói. "Tôi còn có chuyện quan trọng không thể trì hoãn, chuyện này tôi sẽ giao cho tài xế xử lý" Ôn Vãn gật đầu. Cô tin tưởng nếu anh thật sự muốn truy cứu thì mấy kẻ đó dù có chạy mất cũng không thể trốn thoát. "Vậy không làm chậm trễ anh nữa. Anh mau đi đi" Ôn Vãn đã sớm thấy Bùi Diệp có chuyện gấp, tự nhiên sẽ không ngăn cản. Bùi Diệp gật gật dầu, sau đó xoay người chuẩn bị lên xe, kết quả vừa mới đi vài bước đột nhiên choáng váng, nhanh tay đỡ cửa xe. "Anh không sao chứ?" Ôn Vãn nhìn sắc mặt của Bùi Diệp đột nhiên trắng bệch, đây không phải là phát bệnh gì đi? Người này tuy rằng dáng người thon gầy nhưng không giống với người có bệnh a. "Không có việc gì. Chỉ là tụt huyết áp mà thôi" "Ông chủ, mấy ngày này ngài đã không ăn cơm rồi. Đều do tôi sơ sẩy, phải đưa ngài đi ăn trước mới phải." "....." Ôn Vãn nghe xong một trận vô ngữ, cho nên, người này chính là làm mình đói đến mức tụt đường huyết? Như vậy công tác có bao nhiêu là gấp a! "Công tác dù bận rộn nhưng không thể không ăn cơm a!" Cô nhìn trên tay mình đang xách một ly Thanh Tâm trà, vốn nghĩ sẽ uống trên đường đi dạo, hiện tại, đối với người đối diện cái này cần thiết hơn. "Nếu không, anh uống trước một ly trà sữa này lót bụng đi." "Cảm ơn" Bùi Diệp mày hơi giật giật, rõ ràng đối với đồ vật như trà sữa không có hứng thú, nhưng vẫn nhận lấy. Mở ra uống một ngụm. Vốn chỉ muốn giảm bớt tình trạng tụt đường huyết nhưng mà sau khi thử một ngụm, Bùi Diệp cả người liền ngẩn ra. "Làm sao vậy? Trà sữa của tôi có vấn đề gì sao?" Ôn Vãn nhìn phản ứng của Bùi Diệp có điểm lo lắng. Trà sữa nhà cô sẽ không có tác dụng xấu với người ta đâu. Bùi Diệp nhìn về phía Ôn Vãn, ánh mắt so với vừa rồi có thêm vài tia xem kĩ, sau đó lại cúi đầu nhìn cốc trà sữa trong tay mình, thần sắc càng thêm quái dị. Bất quá rất nhanh đã thu liễm lại. "Không có gì. Trà sữa uống rất ngon. Cảm ơn cô" "Vậy là tốt rồi. Anh vẫn nên đi ăn chút gì đi. Tuy công tác quan trọng nhưng thân thể càng quan trọng hơn" Ôn Vãn nói xong liền chào rời đi. Cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nói nhiều quá cũng không thích hợp. Chỉ là, cô rời đi không chú ý tới ánh mắt của Bùi Diệp vẫn luôn ở trên người cô hồi lâu mới rời đi. Từ nhỏ đến lớn, bất kỳ đồ ăn dù là món ngon mỹ vị vào miệng của anh đều không có vị gì. Những vị mặn ngọt chua cay trong miệng mọi người anh đều chưa từng nếm được. Cũng vì vậy, anh đối với ăn uống trước nay đều có lệ, nếu không cũng sẽ không có chuyện đem mình đói đến mức tụt đường huyết. Nhưng mà, ly trà sữa này lại làm cho anh nháp ra hương vị mà anh chưa bao giờ có được. Rất ngọt, uống rất ngon.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]