Chương trước
Chương sau
Vào lúc Cố Thành Diệu trở về nhà từ công ty, Lăng Châu đã cuộn người ngủ thiếp đi trên ghế sofa rồi.

Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ đang chỉ sáu giờ trong phòng khách, bước đến bên cậu chàng đang ngủ say, rồi xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu.

Lăng Châu mở mắt liếc nhìn anh một cái.

"Ăn cơm chưa?" Sau khi về đến nhà, Cố Thành Diệu cởi áo vest ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu xám, trông có vẻ ôn hòa hơn nhiều so với dáng vẻ mạnh mẽ hung dữ khi ở công ty.

Lăng Châu xoay người và quay lưng lại với người đàn ông ấy, không thèm quan tâm đến anh.

Một lúc sau, sau lưng cậu phát ra tiếng vải sột soạt.

Rồi, Lăng Châu được vòng tay quen thuộc ôm lấy.

Cố Thành Diệu ôm lấy cậu từ phía sau, áp đôi môi lạnh vào sau gáy của Lăng Châu.

Anh nhẹ nhàng nói với cậu rằng: "Sao tính tình của em càng ngày càng nóng nảy vậy?"

Lăng Châu im lặng, Cố Thành Diệu dừng lại một lúc rồi lại nói: "Đó là nơi anh làm việc."

Lăng Châu xoay người lại, cọ chóp mũi vào đối phương, cậu giương mắt nhìn thẳng vào Cố Thành Diệu, vừa nhõng nhẽo vừa nghiêm túc nói: "Em quan trọng hơn hay là công việc quan trọng hơn?"

"Em." Cố Thành Diệu không hề do dự.

Điều này khiến cho Lăng Châu có hơi ngạc nhiên.

Phải biết là nguyên nhân nhân vật Cố Thành Diệu này được liệt vào danh sách các [nhân vật nguy hiểm], là bởi vì suy nghĩ của anh cực kỳ khó lường.

Mỗi một nhân vật nguy hiểm cấp độ S đều có một suy nghĩ thế này thế nọ, họ vì muốn đạt đến mục đích mà bất chấp thủ đoạn, thậm chí là vì suy nghĩ ấy mà phá hủy thế giới.

Vị diện đã phát hiện ra sự nguy hiểm của những người này, vì để tự vệ, nên mới chọn ra những "kẻ xuyên không" trong thế giới loài người như Lăng Châu vậy, hy vọng rằng họ có thể làm giảm chỉ số hắc hóa của những người này.

Thế suy nghĩ của Cố Thành Diệu thì sao? Lăng Châu đoán rằng đó chính là đế chế công nghệ mà một tay anh đã gây dựng.

Cố Thành Diệu là một kẻ cuồng công nghệ, đến cuối cùng chắc chắn sẽ vì việc không tài nào đột phá công nghệ mới mà nổi giận làm tăng chỉ số hắc hóa — Lăng Châu đã tưởng tượng ra câu chuyện kỳ ảo về một quái nhân công nghệ trở nên điên loạn.

"Nói dối." Lăng Châu nhìn vào đôi mắt vừa sâu vừa đen của anh nói: "Rõ ràng thứ anh coi trọng nhất chính là những máy móc trong phòng thí nghiệm của mình—"

Lăng Châu còn chưa nói xong, Cố Thành Diệu đã lao vào hôn lên môi của cậu.

"Lăng Châu." Cố Thành Diệu chăm chú nhìn Lăng Châu bằng ánh mắt mà cậu không thể nhìn thấu rồi nói: "Lần sau đừng biến mất lâu như vậy nữa."

Lăng Châu ngẩng đầu lên và đón nhận nụ hôn mãnh liệt của người đàn ông này.

Thật lâu sau, Lăng Châu mới đẩy vai của anh ra và nói: "Còn chưa được ăn cơm nữa."

Anh không trả lời mà lại tiếp tục hôn lên môi cậu.

"Bây giờ đã biết chủ động rồi." Lăng Châu cười gian xảo, rồi ôm lấy vòng eo gầy hẹp nhưng cường tráng của anh.

"Giám đốc Cố, dáng vóc của anh đẹp thật."

Nói ra thì thật vô lý, vào lần đầu tiên Cố Thành Diệu gặp Lăng Châu, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân lại bằng lòng khuất phục dưới ngưỡng của cậu.

Cho dù có cùng lên giường, Cố Thành Diệu cũng thản nhiên luôn cho rằng bản thân sẽ là bên nắm quyền chủ động.

Nhưng khi Lăng Châu nhìn anh với đôi mắt tinh ranh ma quái ấy, thì anh cứ như là bị ma nhập vậy.

Tự chủ, lý trí và nguyên tắc, những phẩm chất quý giá đã giúp anh ấy tạo ra cả một sự nghiệp này đây đều hoàn toàn bị đánh mất trước sự tấn công của Lăng Châu.

Anh bắt đầu mất kiểm soát.

Thậm chí là tận hưởng một cách mất kiểm soát.

Anh giống như một con sư tử rơi vào hiểm cảnh, bản tính vốn có của dã thú vẫn luôn kháng cự, nhưng bản năng lại không thể chống chọi, càng ngày càng lún sâu hơn.

Trong lúc mồ hôi nhễ nhại, Cố Thành Diệu giơ tay ôm vào sau gáy của Lăng Châu và hôn mạnh lên môi của cậu.

——

Sau khi hôn xong lần cuối, Lăng Châu đẩy anh ra mà không hề tiếc nuối, rồi tự tìm một vị trí thoải mái để nằm xuống ngủ.

Lúc muốn đeo bám thì đeo bám, xong chuyện rồi thì lại trở mặt vô tình.

Cố Thành Diệu bất lực rũ mắt xuống, anh nhìn cặp lông mày hơi ửng đỏ của Lăng Châu, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mi dài của cậu.

Cố Thành Diệu vẫn còn rất nhiều thắc mắc dồn nén trong lòng, những điều bí ẩn chưa được giải đáp ấy từng lớp một bao phủ lấy anh.

Thân phận lai lịch không rõ ràng, tính cách gian xảo dễ thay đổi, và cả hành tung di chuyển bí ẩn của Lăng Châu nữa...



Nhưng anh im lặng một hồi, cuối cùng cũng chỉ nâng niu hôn lên đuôi mắt đỏ hoe của Lăng Châu.

Sau khi ăn tối xong, Lăng Châu có chút không nói nên lời khi nhìn thấy chỉ số tình yêu của Cố Thành Diệu vẫn cứ không hề lên xuống.

"Sao vậy?" Cố Thành Diệu vừa mới tắm xong, trên người khoác lên bộ đồ tắm tươm tất, nhưng trên cổ lại để lộ ra phần da tràn đầy sự khiêu gợi.

Anh vừa lau khô tóc vừa bật máy tính lên và bắt đầu xem hồ sơ.

Quả đúng là kẻ cuồng công việc. Lăng Châu nhìn người đàn ông này đang tập trung cao độ để làm việc, rồi lại nghĩ đến chỉ số tình yêu của tên này không hề động đậy.

Bị giày vò suốt cả một ngày, đến cuối cùng người mệt mỏi đến mức không muốn cử động lại là chính cậu, còn Cố Thành Diệu thì vẫn có thể ung dung nhàn rỗi mà xử lý hồ sơ.

Nhìn vào chỉ số tình yêu bị mắc kẹt ở mức 99%, Lăng Châu bật dậy và trèo ra khỏi giường, ôm theo chiếc gối của mình rồi và đi ra phòng.

"Lăng Châu?" Cố Thành Diệu nhìn cậu đột nhiên bắt đầu giãy giụa kia, thì lại thấy hơi đau đầu.

"Chả phải anh bận sao? Em không làm phiền anh nữa." Lăng Châu lạnh lùng thốt lên một câu, chân mang dép lê, bước nhanh như gió.

Từ sáng đến tối chỉ biết làm việc làm việc làm việc, thích làm việc đến thế thì hãy ở cùng với mấy đống dữ liệu đó luôn đi.

Lăng Châu đóng sầm cửa lại.

Cố Thành Diệu tắt máy tính rồi ngẫm nghĩ, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bị đóng chặt một hồi lâu, cuối cùng cũng vẫn đóng tệp hồ sơ lại.

Hệ thống vẫy đôi cánh nhỏ, lượn vòng trên đầu của Lăng Châu [Chủ nhân đừng nóng giận mà.]

Lăng Châu ném mình xuống giường ngáp lên một tiếng nói: "Tức giận? Tại sao tôi phải tức giận chứ?"

Cố Thành Diệu là người thế nào? Một ông trùm công nghệ có niềm đam mê công việc mãnh liệt và sống vì công nghệ.

Giữa sự nghiệp và tình yêu, Lăng Châu biết rõ Cố Thành Diệu nhất định là coi trọng sự nghiệp của mình hơn.

Hệ thống [Vậy cậu...]

"Khi có hứng rồi thì cứ tùy ý làm loạn thôi."

Ở bên cạnh anh giám đốc độc đoán như Cố Thành Diệu đây, nếu làm một nhân vật có tính cách ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng thùy mị, thì đều là hạ sách.

Thử hỏi bên cạnh giám đốc có người nào là ngoan ngoãn nghe lời không?

Lăng Châu nhất quyết làm điều ngược lại, sống như một con sóng vũ bão trong cuộc sống bất biến của Cố Thành Diệu.

Thỉnh thoảng dăm ba ngày cứ giở thói hờn dỗi, tùy ý nhõng nhẽo đua đòi, rồi khi lên giường lại có sự tương phản bất ngờ — có thể nói là cực kỳ nổi loạn.

Lăng Châu nhảy nhót trong cuộc đời của Cố Thành Diệu với thân phận như một tiểu yêu tinh, thế mà lại thực sự chinh phục thành công nhân vật nguy hiểm hàng đầu này.

Hệ thống có rất nhiều điều khó hiểu.

Hệ thống im lặng một hồi, sau đó nhảy dựng lên như gặp phải ma quỷ vậy, rồi nói: [Chủ nhân, chủ nhân! Chỉ số tình yêu của nhân vật nguy hiểm số một đã tăng lên rồi!]

Lăng Châu: "?"

[Chỉ số tình yêu của Cố Thành Diệu +0,1%, tổng chỉ số tình yêu 99,1%]

Lăng Châu: "..." Không lẽ là vừa rồi ở trên ghế sofa đã ra sức quá mức, cho nên mặc dù Cố Thành Diệu không nói một lời, nhưng thực ra vẫn rất hưởng thụ sao?

Hệ thống [Chỉ số tình yêu không duy trì quá lâu]

Vậy nguyên nhân chính là do vừa nãy làm bừa rồi?

Cố Thành Diệu mắc bệnh nặng gì sao?

Lăng Châu lại bật dậy, xỏ chân vào dép lê, định trở về phòng để tìm hiểu tình hình.

Nhưng vừa mở cửa ra, Lăng Châu đã nhìn thấy một người đàn ông đang khoanh tay nghiêng người tựa vào cửa.

Lăng Châu lùi lại một bước theo bản năng, sau đó đã lập tức được Cố Thành Diệu dang tay ôm vào trong lòng.

Thân nhiệt của anh hơi thấp, vai to lưng rộng, đường cong vòng eo ngắn mà mềm mại, dưới eo là một đôi chân dài thẳng tắp —— phải nói là như thân hình của một giám đốc độc đoán trong cuốn tiểu thuyết thuộc cấp quốc gia.

"Đừng gây chuyện nữa, được không?" Cố Thành Diệu không giỏi dỗ ngọt người khác, chỉ biết hạ giọng xuống mà nói: "Em quan trọng hơn công việc."

Khi người đàn ông này tỏ ra yếu thế một cách hiếm thấy, Lăng Châu đành miễn cưỡng chấp nhận, ngọn lửa nổi loạn trong cậu phần lớn hầu như cũng đã nguôi ngoai.

"Sao mà đầu tóc vẫn còn ướt thế này?" Cố Thành Diệu nghiêng đầu sờ vào phần tóc chỉ kịp khô một nửa của Lăng Châu, cau mày hỏi.

Cố Thành Diệu kéo lấy chiếc khăn tắm trùm vào đầu của Lăng Châu, còn anh chàng vẫn luôn gây ồn kia cũng không hề kháng cự, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, tựa nửa người vào lòng anh.



Tóc của Lăng Châu không như tính tình của cậu — mềm mại một cách bất ngờ, động tác tay của Cố Thành Diệu trở nên rất nhẹ nhàng.

Hệ thống hiện lên — [Chỉ số tình yêu của Cố Thành Diệu +0,1%]

Lăng Châu: "?" Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Cố Thành Diệu một hồi, đột nhiên lên tiếng: "Anh thích tóc của em không?"

Cố Thành Diệu bật cười, không đồng tình cũng không phủ nhận.

Lăng Châu: Hứ, trái tim đàn ông như kim đáy biển.

Cậu mặc cho Cố Thành Diệu lau khô tóc cho mình, rồi tùy ý vén vài mớ tóc bù xù lên, nói: "Xong rồi, đi ngủ thôi." Nói xong thì ôm lấy anh giám đốc ấm áp chui vào trong chăn.

"Giám đốc Cố." Từ trong chăn, Lăng Châu dùng tay lướt nhẹ qua phần cơ bắp săn chắc trên bụng anh rồi hỏi: "Lần sau thử vị dâu tây nhé?"

Cố Thành Diệu: "Ừm."

Lăng Châu: "Dễ ăn nói vậy sao?" Cậu đá nhẹ vào bắp đùi của anh nói: "Tại sao ban ngày ở văn phòng lại không chịu?"

Anh chậm rãi vuốt lưng của cậu, không nói tiếng nào.

Thực ra... ban ngày khi ở văn phòng, nếu như Lăng Châu kiên trì thêm vài phút nữa, thì Cố Thành Diệu cũng sẽ không còn đường nào chống trả.

Khi đối diện với Lăng Châu, Cố Thành Diệu chưa bao giờ có thể từ chối, cũng không muốn từ chối.

"Đồ cổ hũ—" Lăng Châu ôm lấy vòng eo săn chắc của giám đốc Cố, rồi mơ màng nhắm mắt.

Nói ra mới nói, thực ra trong số bốn mục tiêu nhiệm vụ, tính tình của Cố Thành Diệu không được xem là nóng nảy.

Gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trời sinh thông minh, tuổi trẻ có tài — theo lý mà nói, một người như vậy có sao cũng không thể trở thành mối nguy hại cho xã hội được.

Nhưng theo như dự đoán của vị diện, trong tương lai Cố Thành Diệu sẽ vì một suy nghĩ nào đó mà càng ngày càng lún sâu vào, cuối cùng đi đến cùng cực, kéo theo cả thế giới để hủy diệt.

Lăng Châu ngửi lấy mùi hương lương thiện và vô hại trên người của anh, trong lòng thầm nghĩ: Một anh giám đốc thơm phức thế này thì có thể có mối đe dọa gì chứ?

——

Có lẽ là vì tha thiết trở về nhà, trong giấc mơ của Lăng Châu toàn là một đống chỉ số, chỉ số hắc hóa, chỉ số tình yêu tăng lên giảm xuống.

Lăng Châu cực kỳ cẩn thận đếm đi đếm lại chỉ số của các nhân vật nguy hiểm.

Tuy nhiên, ngày nghĩ gì đêm mơ đó, chỉ số hắc hóa của Nghiêm Sương Tẫn đột nhiên vượt qua mốc năm mươi.

Tiếp theo đó, chỉ số hắc hóa của Cố Thành Diệu, Thời Ngọc và Bùi Tư Niên cũng tăng lên điên cuồng.

Bốn vị diện đang trên bờ vực bị hủy diệt.

"Đừng..."

Cố Thành Diệu đang mơ màng, tiếng nói mớ của người nằm bên cạnh đã làm anh tỉnh giấc.

Anh vỗ nhẹ vào lưng của Lăng Châu, dỗ cho người đang trong cơn ác mộng được ngủ yên giấc hơn.

Lăng Châu chìm trong giấc mơ, trong cơn mơ màng cảm thấy có ai đó vỗ vào vai của mình.

Trong giấc mơ, khi cậu vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt u ám của Nghiêm Sương Tẫn.

Bình thường đã là một người có khuôn mặt lạnh lùng, giây phút này đây khuôn mặt lạnh lùng ấy càng khiến cho người ta phải ớn lạnh.

Lăng Châu khẽ mở miệng, từ môi cậu thốt lên một tiếng nghe không rõ chữ "Tiểu Nghiêm".

Cánh tay của Cố Thành Diệu dừng lại và đặt lên vai của Lăng Châu.

"Tiểu Nghiêm..." Cố Thành Diệu từ từ bóp chặt bả vai của Lăng Châu hỏi: "Là ai vậy?"

Ngày hôm sau.

Lăng Châu bị đánh thức bởi âm thanh của hệ thống.

"Sao vậy?" Ngày hôm trước Lăng Châu quá buông thả, khiến cho ngày hôm sau đã ngủ đến rất trễ.

Hệ thống [Không hay rồi, không hay rồi, chỉ số hắc hóa của nhân vật nguy hiểm số một lại tăng lên rồi!]

Vị diện rất quan tâm đến chỉ số hắc hóa của những nhân vật nguy hiểm, dù chỉ là tăng lên có 1% thì cũng lo lắng sợ hãi, có thể nói là khát vọng sống vô cùng mạnh mẽ.

Lăng Châu không lấy làm lạ, ngáp dài một phát mà không hề hoang mang rồi nói: "Bình thường mà, cậu cũng đã bảo anh ấy là nhân vật nguy hiểm còn gì, chỉ số hắc hóa dao động lên xuống cũng chẳng—— "

[Một buổi tối hôm qua thôi mà đã đột nhiên tăng lên đến 30% rồi! Bây giờ là gần 40%!]

Lăng Châu ngay lập tức tỉnh dậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.