Chương trước
Chương sau
[Chỉ số tình yêu của Cố Thành Diệu là 100%!]

[Đang thoát khỏi vị diện thứ nhất...]

[10%...]

[50%...]

[99%...]

"Lăng Châu? Lăng Châu, cậu sao vậy?"

Ánh nắng chói chang rọi vào sân chơi đến mức oi bức, lại là tòa nhà dạy học vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Lăng Châu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Lý Y Y đang được phóng to vô số lần.

Nhìn thấy Lăng Châu tỉnh lại, cuối cùng Lý Y Y cũng nhịn không được mà bật khóc nói: "Xin lỗi, đều do tớ đã làm liên lụy đến cậu."

À phải rồi. Vụ tai nạn xe do hệ thống dàn dựng đã diễn ra vô cùng hoàn hảo, vào giây phút quan trọng nhất, Lăng Châu cũng đã bảo vệ Cố Thành Diệu, cậu đã liều mạng che chắn trước mặt Cố Thành Diệu, nên đã thành công lấp đầy chỉ số tình yêu.

Thì ra điều mà Cố Thành Diệu muốn không phải là nhẫn cưới và hoa tươi, cũng không phải là hôn nhân —— mà là tình yêu đích thực của Lăng Châu dành cho anh.

"Hệ thống."

[Có mặt, thưa chủ nhân!]

"Vị diện thứ nhất sao rồi?"

[Dưới sự bảo vệ của cậu, Cố Thành Diệu không có nguy hiểm đến tính mạng.]

Hệ thống kiểm tra số liệu của Cố Thành Diệu một hồi, rồi lại ngập ngừng nói [Do tâm trạng của nhân vật nguy hiểm lên xuống quá khích, tạm thời không thể kiểm tra chỉ số của Cố Thành Diệu.]

"Cái gì?"

[Nhưng vị diện thứ nhất không có gì bất thường, cậu cũng đã rời khỏi thành công —— nhiệm vụ đã được hoàn thành xuất sắc!]

Lăng Châu hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng đã thoát khỏi vị diện, cũng coi như là đã hoàn thành một phần tư nhiệm vụ rồi.

Vào lúc này có lẽ cậu đang trong tiết học thể dục. Còn cô gái đang khóc trước mặt đây là cô bạn học Lý Y Y của cậu. Lý Y Y có dáng người nhỏ bé và lá gan cũng bé theo, bị giáo viên thể dục mắng vài câu đã khóc lên rồi.

Lăng Châu không chịu được, nên đã cãi nhau với giáo viên vài câu, hoàn toàn không ngạc nhiên khi cậu cũng bị phạt chạy vòng sân.

Sau đó, sau đó chuyện gì đã xảy ra ấy nhỉ?

Lăng Châu còn chưa kịp hoàn hồn, ngay trước mắt bỗng có một bóng người màu trắng lướt qua, sau đó đã bị cõng lên lưng.

"Tránh ra." Giọng nói của người đó rất lạnh lùng, rõ ràng là đang kìm nén cơn giận.

Lăng Châu nằm sấp trên lưng của người đó, có thể cảm nhận một cách rõ rệt là người này khác với kiểu người đàn ông trưởng thành như Cố Thành Diệu, cơ thể của cậu trai trẻ mỏng manh hơn nhiều, nhưng lại không phải gầy yếu, lưng vai đã có đủ sức mạnh mà một người đàn ông nên có.

"Này cậu bạn, cậu học ở lớp nào vậy, cậu chạy chậm lại đã nào!"

"Đó không phải là Nghiêm Sương Tẫn ở lớp A bảy sao? Không phải cậu ta và Lăng Châu luôn đối đầu với nhau sao?"

Màn anh hùng cứu mỹ nhân đang diễn ra tốt đẹp lại vì Lăng Châu ngất xỉu mà phải hạ màn kết thúc.

Mẹ kiếp, đúng là xấu hổ mà. Lăng Châu nằm gục trên lưng của Nghiêm Sương Tẫn, bất lực nhắm hai mắt lại...

Lần thứ hai tỉnh lại, đập vào mắt là tấm rèm cửa màu trắng, bên tai là tiếng kêu râm ran của máy điều hòa.

Bên kia bức rèm vọng lại giọng nói có hơi lo lắng của một cậu con trai: "Sao vẫn còn chưa tỉnh lại thế?"

"Em Nghiêm, cậu ấy chỉ ngất đi do bị say nắng, một lát nữa là sẽ tỉnh lại thôi. Em đừng lo lắng như vậy."

"Thưa thầy, đã gần năm phút rồi mà—"

Bác sĩ của trường thở dài, cười nói: "Em là anh trai của cậu ấy đúng không? Nhìn xem em lo lắng cho cậu ấy thế nào kìa."

Cậu dừng lại một lúc rồi nói: "Không phải." Sau đó lại nói thêm: "Tụi em không thân nhau lắm."

"Không thân? Không thân mà em cõng cậu ấy một quãng đường dài trăm mét lao đến đây, rồi kêu bác sĩ đến, lại còn gọi điện định đưa cậu ấy đến bệnh viện nữa, nóng lòng lo sợ đến mức mặt tái nhợt cả ra rồi kìa—"

Lăng Châu ho lên vài tiếng, cắt ngang lời trêu ghẹo của bác sĩ. Nếu còn nói tiếp nữa, với tính tình chó má của Nghiêm Sương Tẫn thì chắc chắn sẽ xấu hổ và tức giận đến chết.

"Em xem đó, không phải đã tỉnh rồi sao." Nhìn cậu ấy vội vàng chạy sang đó, bác sĩ vừa cười vừa lắc đầu nói: "Cậu trai trẻ này."

"Cậu sao rồi? Có còn chóng mặt không? Còn có chỗ nào không khỏe không?"

Lăng Châu nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Dù sao cũng vừa trải qua một ải sinh tử, lúc gặp lại những gương mặt quen thuộc này cứ có cảm giác như đã cách xa cả mấy đời vậy.

Thấy đối phương không hề nói chuyện, Nghiêm Sương Tẫn cầm điện thoại lên nói: "Vẫn phải đến bệnh viện thôi."



"Không cần." Lăng Châu giơ tay ngăn cậu ta lại nói: "Chỉ là... trong lòng của tớ có chút khó chịu thôi."

Cảm giác như ở đâu đó trong tim đột nhiên bị kim đâm vào vậy, không đau mà chỉ thấy khó chịu.

Khó chịu không thể tả.

"Hả?" Nghiêm Sương Tẫn đưa tay lên ấn vào trán của Lăng Châu. Tay của cậu ta rất lạnh, khi chạm vào trán của Lăng Châu, thì cảm giác khó chịu trong lòng Lăng Châu cuối cùng cũng đã tiêu tan đi nhiều.

Lăng Châu nheo mắt lại và cọ xát vào đó trong vô thức.

Nghiêm Sương Tẫn mau chóng rút tay về, hừ lên một tiếng: "Có sức lực ra tay vì chính nghĩa lắm mà, bây giờ mới biết thế nào là khó chịu sao."

"Đáng đời."——Mồm miệng vẫn độc địa như xưa.

"Qua đây." Giọng của Lăng Châu vẫn còn hơi khàn, cậu bật cười dang tay về phía Nghiêm Sương.

Vào lúc Nghiêm Sương Tẫn tiến lại gần một cách vô thức, Lăng Châu đã ôm thật chặt lấy cậu ta vào lòng.

"Ưm ——" Lăng Châu hạ thấp giọng thở dài: "Nhớ cậu quá."

"Cậu..." Nghiêm Sương Tẫn giơ tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ đẩy ra, chỉ là vẫn nói với cái giọng điệu lạnh lẽo vô tình kia: "Cậu nổi cơn gì thế?"

Cốc cốc! Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.

Trong giây lát, Nghiêm Sương Tẫn không nói một lời mà vội vã đẩy Lăng Châu ra, Lăng Châu không kịp đề phòng, suýt chút nữa đã bị cậu ta đẩy một phát ngã xuống giường.

Đệt... Lăng Châu sờ lấy bả vai vừa bị đụng đến đau nhói, sau đó nghe thấy giọng của Lý Y Y từ ngoài cửa vọng vào.

"Lăng Châu, cậu ấy đã đỡ hơn chưa?" Trên mặt của Lý Y Y vẫn còn đọng lại vết ửng đỏ sau khi phơi người dưới trời nắng nóng, cô lo lắng nhìn về phía vị trí giường của Lăng Châu, khi nhìn thấy Lăng Châu tỉnh lại rồi, thì hai mắt lập tức sáng lên.

Lý Y Y chạy chậm đến bên giường của Lăng Châu, đưa chai nước trên tay cho cậu nói: "Lăng Châu, cảm ơn cậu! Cậu không sao thì tốt rồi."

"Cảm ơn." Lăng Châu đón lấy chai nước của cô gái đưa, cười nói: "Cậu mau đi tập trung đi, chứ thôi lát nữa đến muộn sẽ lại bị giáo viên phạt đó."

"Ừm!" Lý Y Y gật đầu, trước khi đi lại còn lấy hết dũng khí xoay người lại nói: "Lăng Châu, con người của cậu rất tốt, không hề giống như những gì mà bọn họ nói!"

"Hở?" Lăng Châu thắc mắc hỏi: "Họ nói thế nào?"

"Nói rằng vừa nhìn cậu đã biết ngay là công tử đào hoa, không phải là người tốt gì." Lý Y Y nói với vẻ mặt chân thành: "Nhưng mà bây giờ tớ đã biết cậu không phải là kiểu người như vậy!"

Lăng Châu: "..." Cảm ơn nhé.

Sau khi Lý Y Y rời khỏi, Lăng Châu vén rèm giường bên cạnh ra——chỉ nhìn thấy Nghiêm Sương Tẫn đang khoanh tay ngồi ở chiếc giường bên cạnh, lạnh lùng nhìn Lăng Châu.

"Người ta đi rồi, ra đây đi." Lăng Châu vừa vặn bình nước vừa lẩm bẩm: "Sao mình lại là vừa xấu xa vừa lăng nhăng cơ chứ?"

Rõ ràng là cậu chả có yêu ai cả!

Nghiêm Sương Tẫn giật lấy chai nước trong tay của cậu, Lăng Châu: "Cảm ơn nha —— "

Rầm lên một tiếng, chai nước mà Lý Y Y tặng đùng một phát rơi vào thùng rác.

"Cái quái gì—" Lăng Châu nghiến răng, nuốt lại những lời chửi thề ngay cửa miệng vào. Không được, không được, tính tình của người này không được tốt như Cố Thành Diệu, cậu không muốn đánh nhau với tên này trong phòng y tế.

"Anh hùng cứu mỹ nhân, ra tay vì chính nghĩa." Nghiêm Sương Tẫn thò hai tay vào túi, từ trên cao cúi xuống nhìn cậu nói: "Lăng Châu, bây giờ cậu càng ngày càng có bản lĩnh rồi đó."

"Cút đi." Lăng Châu kéo chăn nằm xuống nói: "Tớ đây không có tâm trạng để cãi nhau với cậu."

Lăng Châu nhắm mắt lại đang định ngủ một giấc, nhưng chóp mũi lại thoang thoảng mùi chanh bạc hà ——Nghiêm Sương Tẫn cúi người xuống vén chăn của cậu ra.

Đối mặt với việc Nghiêm Sương Tẫn bất ngờ đến gần, Lăng Châu sững sờ một lúc. Nghiêm Sương Tẫn rất có ngoại hình, một vẻ ngoài đẹp đẽ không hề tương thích với cái tính tình xấu xa của cậu ta, cặp chân mày luôn mang theo vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là một công tử quý tộc được sống sung sướng.

Lăng Châu híp mắt lại, nể tình tên này cũng có ngoại hình khá ổn, nên cậu cũng không ngại nhẫn nhịn một chút: "Cậu hãy bớt ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt dùm tớ." Nghiêm Sương Tẫn nói từng chữ một: "Hiện giờ cậu là người của tớ, hiểu chưa?"

Lăng Châu chớp chớp mắt, cười một cách gian tà và nói: "Vậy thì bây giờ tớ sẽ tuyên bố cho cả thế giới biết rằng học bá trường trung học Nghiêm Sương Tẫn đang hẹn hò với một kẻ chơi bời là tớ đây nhé."

"Tùy cậu." Nghiêm Sương Tẫn nói. Kể từ lúc họ hẹn hò với nhau trong mập mờ, Lăng Châu vẫn luôn là người không đồng ý công khai mối quan hệ của hai người.

Lúc đầu Nghiêm Sương Tẫn cũng cảm thấy khá tốt, tránh việc sau này chia tay lại để cho cả trường đều biết. Nhưng bây giờ hễ nghĩ đến hai chữ chia tay, Nghiêm Sương Tẫn lại bị bao trùm bởi tâm trạng u ám đến kỳ lạ.

Lăng Châu chỉ có thể là của cậu ta, không ai có thể dòm ngó.

"Cậu hãy cút đi." Lăng Châu quay lưng lại với cậu ta rồi nói: "Tớ không muốn bị giáo viên của cả trường lần lượt gọi đến văn phòng để nói chuyện đâu." Hơn nữa, nếu như để hiệu trưởng biết được cậu đang có tình cảm qua lại với Nghiêm Sương Tẫn, thì sẽ không chỉ là một cuộc nói chuyện nữa — dù sao thì hiệu trưởng cũng là ba của Nghiêm Sương Tẫn.

"Thế thì còn gì bằng." Nghiêm Sương Tẫn lạnh lùng nói: "Cậu tưởng là tớ muốn công khai lắm sao?"

Nếu không phải vì biết được chỉ số tình yêu của Nghiêm Sương Tẫn, thì Lăng Châu thật sự tin vào mấy lời châm chọc của cậu ta ấy chứ.

"Phải rồi, tốt nhất là cả đời cũng đừng có công khai." Lăng Châu nhắm mắt lại, cãi vã với cậu ta một cách nhuần nhuyễn: "Dù sao thì hai chúng ta quen nhau cũng là chuyện ngoài ý muốn mà, nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ tan rã thôi ——"

Toi rồi. Lăng Châu mở mắt ra, ý thức được rằng mình đã lỡ miệng giẫm phải điểm yếu của Nghiêm Sương Tẫn.

[Chỉ số hắc hóa của Nghiêm Sương Tẫn +1!]



[Chỉ số hắc hóa +2!]

[Chỉ số hắc hóa +1!]

Lăng Châu quay đầu lại bắt gặp vẻ mặt tối sầm lại thấy rõ của Nghiêm Sương Tẫn, cậu định cố vớt vát, nên đã lên tiếng giải thích: "Tớ nói bừa đó."

[Chỉ số hắc hóa +1]

May là Lăng Châu biết rõ Nghiêm Sương Tẫn có tính cách như thế nào, điển hình là một kẻ ngoài mặt cứng rắn nhưng trong lòng mềm yếu.

"Nghiêm Sương Tẫn, tớ ——" Lăng Châu đang nói đột nhiên cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.

"Á... đầu đau quá." Lăng Châu cúi đầu xuống. Người bên cạnh khoanh tay và nhíu mày nói: "Sao thế?"

"Có lẽ là còn hơi say nắng chóng mặt." Lăng Châu cau mày nhắm mắt lại nói: "Khó chịu quá."

Cậu còn chưa kịp phát huy thêm kỹ năng diễn xuất, thì đã bị Nghiêm Sương Tẫn nâng người lên nói.

"Sao vậy hả?" Nghiêm Sương Tẫn một tay ôm eo của Lăng Châu, tay kia sờ vào trán của cậu.

Chụt một cái, Lăng Châu hôn lên gò má của Nghiêm Sương Tẫn.

"Lừa cậu đó, tớ không sao cả." Lăng Châu mỉm cười, rồi dùng tay ôm ngược anh chàng thiếu gia có tính khí nóng nảy này nói: "Nhưng mà nếu như cậu vẫn còn giận nữa, thì tớ sẽ đau đầu thật đó."

Nghiêm Sương Tẫn cau mày, do dự nhiều lần giữa việc nổi nóng hay là chấp nhận thỏa hiệp —— nhưng sao mà Lăng Châu có thể cho cậu ta có cơ hội do dự chứ?

Lăng Châu ôm lấy cậu, lắc qua lắc lại nói: "Tớ chỉ là một tên chơi bời không chút vướng bận gì, chuyện đi học cũng là được ngày nào hay ngày đó. Nhưng mà cậu thì khác, có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn cậu cơ chứ? Giáo viên chủ nhiệm của cậu suốt ngày hỏi han ân cần với cậu chẳng phải chính là vì sợ tâm trạng của cậu không tốt rồi thi không được sao? Toàn bộ giáo viên của trường đều cưng chiều cậu như bảo bối vậy, nếu lỡ như để họ biết được cậu buông thả bản thân mà hẹn hò với loại người như tớ——"

"Câm miệng." Nghiêm Sương Tẫn đột nhiên lên tiếng: "Cậu là loại người gì hả? Những người học không giỏi thì không phải là người à?" Cậu ta ăn nói độc địa, ngày thường ít khi nào không cãi nhau với Lăng Châu —— nhưng đối với người của cậu ta, thì chỉ có mỗi cậu ta có thể trách mắng, kẻ khác mà nói xiên xỏ một câu thì cũng là đang thách thức giới hạn của cậu ta.

"Tớ không phải là đang sợ làm tổn hại đến danh dự của học bá Nghiêm chúng ta sao?"

Nghiêm Sương Tẫn yên lặng nhìn cậu một hồi.

Lăng Châu cười nói: "Cậu hãy cứ yên tâm học tập cho đàng hoàng, rồi thi cử cho nghiêm túc vào, đợi sau này cậu thi vào đại học rồi, tớ, tớ sẽ —— "

Chắc là sẽ có thể về nhà rồi chứ nhỉ?

Lăng Châu đoán rằng trong vị diện này, suy nghĩ của Nghiêm Sương Tẫn phải chăng là đứng đầu toàn tỉnh? Là thủ khoa kỳ thi đại học?

"Lăng Châu." Nghiêm Sương Tẫn bất chợt lên tiếng. Lăng Châu nghiêng đầu nhìn cậu ta với vẻ mặt vô tội: "Hả?"

Nghiêm Sương Tẫn: "Chúng ta cùng đi Bắc Kinh đi." Lăng Châu: "Có lẽ là hơi khó đó. Hơn nữa tớ cũng đâu có thích học."

"Thế thôi vậy."

Lăng Châu tưởng rằng cậu ta đã từ bỏ ý nghĩ sẽ cùng cậu đi đến một nơi để học tập.

Nghiêm Sương Tẫn: "Chuyện sau này cứ để sau này hãy nói, dù sao thì..." Họ tuyệt đối sẽ không rời xa nhau.

"Sao?"

"Đợi sau khi thi đại học xong, thì chúng ta sẽ công khai. Nếu ba tớ mà không đồng ý, thì hai chúng ta cứ ra ở riêng, không có tiền cũng không sao, tớ sẽ vừa học vừa kiếm tiền, đủ để hai chúng ta sống qua ngày."

Lúc này Lăng Châu mới ý thức được chỉ số tình yêu ở mức 99% của Nghiêm Sương Tẫn không hề phải là một trò đùa.

Bỏ trốn, sống thử, thậm chí là đối phó với ba mẹ — không biết từ khi nào mà Nghiêm Sương Tẫn đã vạch ra kế hoạch tương lai cho hai người họ rồi. Có vẻ như trong cuộc sống về sau, Lăng Châu là một nút thắt không thể thiếu.

"Được rồi, cậu hãy nghỉ ngơi đi." Nghiêm Sương Tẫn đứng dậy cầm chiếc áo khoác đồng phục ướt sũng của mình lên. Cậu ta cõng Lăng Châu chạy một mạch từ sân trường đến phòng y tế, mệt đến lả người.

Lăng Châu: "Hôm nay cảm ơn nhé."

"Đừng nhiều lời nữa." Cậu thiếu gia họ Nghiêm vẫn không chút nể tình y như trước đây.

Nghiêm Sương Tẫn đi một mạch đến trước cửa, rồi quay đầu lại như chợt nghĩ ra điều gì vậy: "Cậu đã cảm lạnh thì đừng uống nước quá lạnh." Cậu ta chỉ vào hộp cơm giữ nhiệt trên đầu giường rồi nói: "Người giúp việc hầm canh gà đó, húp đi nhé."

Vừa nói vừa nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Lăng Châu rồi chật lưỡi, tiến lên mở nắp và múc canh ra dùm cho Lăng Châu —— tay chân hoàn toàn vụng về, vừa nhìn đã biết là một anh công tử chưa từng phục vụ người khác. "Ăn đi." —— ăn nói ngắn gọn.

"Ồ..." Lăng Châu húp một ngụm canh, nhìn Nghiêm Sương Tẫn, sau đó húp tiếp một ngụm, rồi lại nhìn cậu ta.

"Làm gì vậy?"

Lăng Châu cúi đầu nói: "Không có gì." Chỉ là tự nhiên thấy áy náy thôi.

Cậu cứ luôn có một linh cảm rằng là nếu một ngày nào đó cậu phải rời khỏi vị diện này, thì chắc có lẽ Nghiêm Sương Tẫn... sẽ nổi cơn thịnh nộ.

*

Tác giả có điều muốn nói:

Cậu ta không chỉ sẽ nổi cơn thịnh nộ, mà hơn nữa còn hắc hóa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.