Sắc mặt của người nằm trên giường bệnh tái nhợt, nhưng đôi mắt lại xinh đẹp đến khó tin, tựa như ngọc thạch trong suốt và ẩm bóng. Do đang bị bệnh, nên cậu không còn có sức lực để mở miệng nói, mà chỉ lặng lẽ nhìn người anh trai bên cạnh giường bằng đôi mắt long lanh.
Thời Ngọc lắc đầu và cười nói: "Xem ra Tiểu Châu không thích uống thuốc rồi." Anh ta cầm chiếc bát sứ một cách vô ý, rồi dùng ngón tay xoay lấy chiếc muỗng một cách chậm rãi, thở dài một tiếng, nói như kiểu của một người anh lớn thương yêu em nhỏ vậy: "Nhưng mà không uống thuốc, thì làm sao khỏe lại được đây?"
Người em trai trên giường bệnh ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời mà mở miệng ra.
Nụ cười trên mặt Thời Ngọc dần dần biến mất, tay đang cầm bát kia cũng từ từ đặt xuống đầu gối. Một đôi mắt sâu như giếng cạn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người "em trai tốt" trên danh nghĩa của mình.
Gần như ngay lập tức, Lăng Châu cảm nhận được nỗi rùng rợn khi bị con rắn độc nhìn chằm chằm, lạnh cả sống lưng.
Đùng! Một tiếng động phát ra. Bát thuốc bị ném vỡ xuống đất, mùi thuốc đắng nồng nặc tràn ngập khắp cả căn phòng.
Đối mặt với sự thay đổi đột ngột, Lăng Châu cũng theo đó mà mở to hai mắt nhìn Thời Ngọc với vẻ khó hiểu, như là cậu không hiểu tại sao người đàn ông này lại đột nhiên nổi giận đến mức phải ném đồ.
Thời Ngọc lại như không có chuyện gì rồi rút khăn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lua-tinh-4-dai-lao-bon-han-den-cua-tim/2562014/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.