Edit: Diệp Văn
Đúng như tên gọi của mình, Bùi Tư Niên vừa hiền lành vừa lịch sự, trên người luôn toát lên khí chất điềm tĩnh thanh tao, bình dị chất phác.
"Buổi chiều anh có tiết dạy nên phải quay lại trường." Bùi Tư Niên cẩn thận gắp ớt xanh trong bát của Lăng Châu ra, anh sợ Lăng Châu ở nhà buồn chán, nên đã bảo Lăng Châu tham gia tiết dạy của mình để nghe giảng.
"Không chịu, em muốn ở nhà chơi game." Lăng Châu nói với dáng vẻ ham chơi: "Em có hiểu mấy tiết học của khoa anh đâu, nên không đi."
Lăng Châu là sinh viên của khoa nghệ thuật, trong khi Bùi Tư Niên lại là giáo sư học viện khoa học, không hề có liên quan tý gì đến nghệ thuật cả. Hai người họ một người thì bận bịu với việc làm đồ án tốt nghiệp, còn người kia thì ngày nào cũng phải dạy cho nghiên cứu sinh, cũng chỉ còn mỗi cuối tuần là có thời gian ở bên nhau thôi.
"Đã bảo là cuối tuần sẽ chơi với em rồi mà." Lăng Châu bất mãn nói: "Vậy mà lại vẫn phải trở về trường."
Để thể hiện nỗi bất mãn của mình, Lăng Châu buồn bã ủ rũ ăn cơm cho xong, sau đó lại không nói không rằng ăn cả các món ăn nhẹ, món tráng miệng và trà trái cây sau bữa ăn do Bùi Tư Niên làm, rồi mới tỏ vẻ bực dọc mà co người ngồi trên ghế sofa và bắt đầu tức giận thực sự.
Vừa nhìn thấy thái độ này của cậu, Bùi Tư Niên lại ôm cậu vào lòng một cách quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lua-tinh-4-dai-lao-bon-han-den-cua-tim/2561998/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.