Edit: Diệp Văn
Bắc Kinh đã lâu không được trời quang mây tạnh. Mùa mưa kéo dài, cả thành phố đều chìm trong bầu không khí ẩm ướt và lạnh giá.
Lăng Châu cuộn mình trong chăn, ngủ nướng không muốn dậy. Cậu ngồi bên đầu giường nhìn người đàn ông ấy tỉ mỉ thắt cà vạt và đeo đồng hồ.
Cố Thành Diệu liếc nhìn kim chỉ giờ trên đồng hồ đeo tay, rồi quay đầu lại nhìn anh chàng đang quấn tấm chăn dày cộm quanh người với mái tóc rối bù.
"Sáng mười giờ anh xong việc, anh sẽ đến đón em."
Lăng Châu nghiêng đầu, vừa tỉnh ngủ nên nói với giọng khàn khàn: "Đi đâu cơ?"
"Anh đã hẹn bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho em." Cố Thành Diệu chỉnh lại cà vạt. Ngay cả khi sức khỏe của Lăng Châu hồi phục rất tốt, nhưng anh vẫn không thể yên tâm.
Vụ tai nạn xe đó quá thảm khốc khiến con người ta mỗi khi nghĩ về nó đều khiếp sợ.
Lăng Châu dụi mắt gật đầu nói: "Vậy anh về sớm đón em nhé."
Mặc dù hiện giờ Lăng Châu đang sống trong tòa nhà khoa học công nghệ hàng không vũ trụ, nhưng cậu không thích ở một mình, nhất là phải ở trong một ngôi nhà lớn như vậy.
Người đàn ông ấy nhìn cậu một lúc, thấy cậu vẫn còn mê man chưa tỉnh ngủ, bỗng tim rung động.
Cố Thành Diệu ngồi xuống bên giường, anh giơ tay lên vuốt lấy mái tóc bù xù của Lăng Châu mà nói: "Tóc cũng dài rồi, nên đi cắt đi."
"Ừm." Chỉ khi vừa mới tỉnh dậy Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lua-tinh-4-dai-lao-bon-han-den-cua-tim/2561986/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.