Hệ thống điều khiển thông minh đều được khởi động đúng bảy giờ sáng, tiếng nhạc du dương từ từ vang lên, những tấm rèm từ từ di chuyển dọc theo đường ranh để đón nhận tia nắng ban mai đầu tiên.
Lẽ ra đó phải là một buổi sáng vô cùng đẹp trời.
Chàng trai có thói quen ngủ nướng sau khi bị ánh mặt trời đánh thức từ trong mơ, theo bản năng cậu chui vào vòng tay của Cố Thành Diệu và ôm lấy anh nũng nịu không chịu dậy.
Nhưng hôm nay Cố Thành Diệu chờ đợi mà không thấy cái ôm từ Lăng Châu.
Cố Thành Diệu vừa đưa tay ra đã chạm phải một tấm chăn trống rỗng.
Người đàn ông chợt mở mắt trong ánh ban mai. Anh thức dậy, nhưng không thấy bóng dáng của Lăng Châu đâu. Rõ ràng anh vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của Lăng Châu, trên gối vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm.
Nhưng anh tìm khắp mọi ngóc ngách ở trong phòng vẫn không tìm thấy cậu.
Cố Thành Diệu cầm điện thoại lên gọi, và rồi tiếng điện thoại đã tắt máy dội lại bên tai.
Anh đứng trong căn phòng rộng lớn, dần dần hiểu ra điều gì đó.
Lăng Châu của anh lại một lần nữa biến mất.
——
"Tiểu Nghiêm, mấy thứ này đều phải vứt đi sao?" Người giúp việc trong nhà vừa chỉ vào đống hộp chất thành núi vừa hỏi Nghiêm Sương Tẫn.
Nghiêm Sương Tẫn khẽ lạnh lùng liếc nhìn chiếc hộp. Bên trong đó đều là đồ của Lăng Châu cả.
Nào là những mảnh giấy nhỏ lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lua-tinh-4-dai-lao-bon-han-den-cua-tim/2561979/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.