Lăng Châu có làn da rất trắng. Trước đây là trắng bệch như người bệnh, bây giờ sau khi khỏi bệnh, thì lại trắng như sứ từ trong ra ngoài.
Bờ vai và đôi chân lộ ra bên ngoài của cậu trông trắng muốt y như tranh vẽ, khiến người ta không khỏi rung động.
"Không được sao?" Lăng Châu khẽ cúi xuống. Cậu chưa từng dùng nam nhân kế với Thời Ngọc, cũng không biết liệu tên này có mắc bẫy không.
Thời Ngọc vén chăn lên và vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình.
"Qua đây đi."
Xem ra nam nhân kế có tác dụng ở mọi nơi. Lăng Châu bật cười, cậu tựa như con cáo nhỏ đắc ý, ôm lấy gối của mình lao về phía giường của Thời Ngọc.
Chiếc giường của Thời Ngọc mềm mại hơn lúc trước rất nhiều, dường như anh ta đã cố tình thay tấm đệm khác tốt hơn.
Lăng Châu nằm lăn trên giường, nhìn trực diện Thời Ngọc mà nói: "Sao anh còn chưa ngủ, đang giải quyết công việc à?"
"Ừm." Thời Ngọc vừa nói lại vừa tắt máy tính đi. So với công việc, rõ ràng anh ta càng xem trọng người bên cạnh đây hơn. Hoặc nói cách khác, khi Lăng Châu nằm bên cạnh, thì anh ta vốn không có tâm trạng để làm việc.
Lăng Châu hỏi một cách thăm dò: "Em thấy ngày thường anh khá bận rộn. Trong công ty anh hay bận mấy chuyện gì vậy?" Cậu thấy Thời Ngọc không trả lời, lại nói thêm một câu: "Chúng ta đã đồng ý với nhau là sẽ tìm hiểu đối phương lại từ đầu rồi mà, em cũng muốn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lua-tinh-4-dai-lao-bon-han-den-cua-tim/2561968/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.