A Điêu đến tìm Yến Khê không phải để thuyết phục gã phục tùng mình hay bàn chuyện giao dịch.
Lúc trước thời gian gấp rút, cô không cách gì xử lý gã cẩn thận. Chung quy gã vẫn là vua xác sống tầng cao thời kỳ đời đầu tiên thành ra đừng thấy A Điêu vừa mới tiến vào trêu chọc gã mà nghĩ cô có phong thái ăn trên ngồi chốc, thực chất cô đang hãi lắm: thằng chó chết này vẫn gắng gượng kiên trì được tới bây giờ dù đã bị cô nô dịch chứng tỏ ý chí của gã rất kiên định.
Bồn Cầu: “Suy cho cùng đây là lần đầu tiên cô nô dịch ai đó, mà còn lại là nô dịch một nô lệ có cấp bậc cao như vậy, hãy cẩn thận.”
Bồn Cầu: “Nô dịch chia thành hai nội dung trong ngoài là ý chí và tinh thần lực. Nếu gã giỏi ý chí, vậy tăng cường nội dung nô dịch ý chí của gã, phiền thì có phiền nhưng có đảm bảo đấy.”
Nó thật sự biết A Điêu chắc chắn sẽ làm như vậy nhưng vẫn lắm miệng nhắc nhở, sợ Điêu lật thuyền trong mương sâu.
“Biết.” A Điêu đến gần, hai mắt nhìn chằm chằm Yến Khê, nói: “Quỳ xuống.”
Yến Khê nghiến răng nghiến lợi, gã không chịu nhưng thân thể gã… đầu gối gã run rẩy, cuối cùng cạch cạch, xương cốt như thể bị bẻ gãy, cứ vậy quỳ xuống.
Sỉ nhục, sự sỉ nhục tuyệt đối.
“Mày... Muốn chết!!” Yến Khê ngẩng đầu, hai mắt đỏ tươi, ngay cả răng nanh khát máu của vua xác sống tầng cao cũng lộ ra.
Đẹp mắt quá là đẹp mắt, bình thường y như tên thư sinh ẻo lả tay trói gà không chặt, vậy mà một khi răng nanh này vừa hé tỏ, phong thái ma quái tuyệt đẹp điên khùng xuất hiện ngay, còn tròng mắt như đá ruby thấm ra tơ máu…
Ầm!
A Điêu giơ tay cầm Bồn Cầu đã biến thành búa đập méo cả đầu gã.
Người ngã xuống đất, A Điêu giẫm lên bụng gã, từng nhát búa từng nhát búa nện xuống.
“Muốn chết cái gì?”
“Dọa ta?”
“Trần A Điêu ta bị dọa á?”
“Không đi ra ngoài hỏi thăm thử xem Trần A Điêu ta trong Tam Quốc này ai!”
(P1)
Tất cả đều là huyền thoại của thời đại, gã từng nghểnh cổ dẫn đầu nhưng không thể sánh với bọn Côn Luân.
Còn cô lại đủ sức so bì với Côn Luân.
Má! Nện chết vua xác sống tầng cao thì tính là gì?
Bên trong hang động vô cùng đẫm máu, sau khi nện búa xuống, tất cả các loại chất độc khủng khiếp thay phiên nhau phát huy, cảm giác đau đớn vượt xa nỗi đau mà Yến Khê đã từng phải chịu đựng khi trở thành vua xác sống.
Gã chỉ đối mặt với một tên đồ tể thôi sao?
Không, thực chất cô là một nhà hoạt động văn hoá có kỹ thuật.
Bồn Cầu nhìn mà hãi hùng... Thậm chí còn hoài nghi có phải gần đây giết chóc và áp bức liên tiếp đâm khiến A Điêu sinh lòng thô bạo mà không có chỗ phát ti3t.
Tuy nhiên chẳng bao lâu, khi Yến Khê thoi thóp, A Điêu phân ra phân thân, một người tiến hành nô dịch ý chí lần thứ hai với gã, một người thì tiến hành…
Lúc Yến Khê nhận ra mục đích của A Điêu, đồng tử gã run rẩy, muốn phản kháng, nhưng gã quá suy yếu, thậm chí không thể nâng cao ý chí phản kháng... A Điêu thẳng thừng xâm nhập vào ký ức của gã.
Lục hồn!
Cô tìm hiểu tất cả mọi thứ về đời đầu tiên từ góc nhìn của Yến Khê.
Tuy nhiên dù sao cũng là vua xác sống, từng là đại Linh Vương đỉnh cao, nền tảng gã hãy còn đó dẫu cho hạch xác phân liệt đâm khiến phần tinh thần bị thương nặng, còn không mạnh bằng phần tinh thần của A Điêu. Cho nên A Điêu dè dặt chuyên tâm tìm kiếm ký ức trước khi chết của gã: ký ức của bọn gã khi công kích Quy Khư.
Chỉ thoáng cái là tầm nhìn thay đổi.
A Điêu như đi qua đường hầm thời gian và không gian, nhìn thấy khói lửa bay tán loạn trên Quy Khư, đám khói lửa ấy nào phải pháo hoa chói lọi, chúng là luồng ánh sáng bay ra từ các đòn tấn công năng lượng nện lấy nhau.
Ánh sáng rực rỡ, cháy bỏng và ngang ngược.
Trên trời dưới đất đều đang chém giết lẫn nhau.
Cô nhìn thấy trên bầu trời có một người tộc họ Lang Gia đang bay, chiếc áo choàng xanh lá cây trang nhã của anh ta bay phấp phới theo tốc độ gió, vật tổ gia tộc hình hoa lan trên đó cũng đang dần tung bay, và rồi… anh ta kiên quyết cho mình tổ tung tự vẫn trong lúc người vương tộc vây giết lao tới.
(P2)
Những người tộc Lang Gia khác nhìn thấy, trong mắt chỉ có tuyệt vọng và thương xót.
Nhưng nhờ vậy kẻ địch đã tạm hoãn xu hướng ép giết, phía trước, đại quân vương tộc Tam Quốc mang theo đội quân xác chết do Yến Khê dẫn đầu tàn sát giết sạch từng lớp từng lớp bảo vệ từ khi họ lên đảo đến bây giờ.
Có điều cuộc chiến lớn nhất vẫn còn...
A Điêu thấy Yến Khê đang xuống tay, hợp sức tấn công!
Trên bầu trời có ba nhân vật, ba người này mang thực lực kh ủng bố nhất, chỉ riêng mỗi người đã dẫn theo một nhóm người từ các phương hướng khác nhau lao tới giết chóc.
Họ đang dùng quyền hạn của mình vây giết một người con trai.
Trường Đình!
Bốn đại Linh Vương đỉnh cao thậm chí đạt tới cực hạn cảnh giới tuyệt thế cường giả đang cuồng điên vây giết hai người.
“Trường Đình!”
“Trường Đình, anh phản bội tộc Người, chịu chết đi!”
“Trường Đình, nếu anh đầu hàng, giao ra chìa khóa Cổng Trời mà tộc Trời cho anh, để chúng tôi mở Cổng Trời, chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ của anh.”
Trường Đình không nói lời nào, trái lại người bên cạnh nói một câu.
“Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do. Vì bảo vật tộc Trời và quyền lực kéo theo, mấy người đã mưu tính đâu ra đó hết rồi. Đã tính kế thì cần gì phải nói dông dài.”
Người này là?
Trần Khuê.
Ông ta đứng bên cạnh kề vai chiến đấu với Trường Đình, dầu phong thái không được tài hoa như người đằng trước nhưng cũng không kém quá nhiều, tự có một phong thái thư sinh bận bịu và chịu thương tổn trước một đợt chiến tranh.
Thì ra Trần Khuê và Trường Đình cùng nhau chiến đấu?
Bồn Cầu: “Vậy chúng ta trách sai ông ta rồi?”
Vừa thốt xong lời này họ đã thấy ngay ba cường giả mạnh mẽ thuộc vương tộc cùng với Yến Khê hợp nhau tung đòn tấn công cấp kỳ. Trong đợt tấn công cùng nhau này, Trần Khuê sẽ bị g iết chết toi trong nháy mắt. Bốn người hợp sức chưa chắc đã có ưu thế áp đảo Trường Đình, nhưng Trần Khuê thì không biết chừng.
(P3)
Trước kia đã nói Trần Khuê không phải người thiện chiến đấu, bàn về tư chất tu luyện hiển nhiên kém xa Trường Đình và Côn Luân, thành ra khi ông ta bị tập trung vào và tấn công, ông ta phải chết chắc.
Thế là… Trường Đình bảo vệ ông ta ở sau lưng, cản lại một đòn này.
Cũng chính trong lần này, mi tâm A Điêu nhảy lên, gần như dự đoán được... Đúng như dự đoán, một giây sau, Trần Khuê đâm tới một đòn mãnh liệt từ sau lưng.
Hơn nữa A Điêu nhận ra con dao găm đâm sau lưng Trường Đình không phải vật phàm tục, nó phát ra màu xanh ngọc lục bảo, bên trong lưỡi dao găm như có chất lỏng chảy xuôi. Theo theo lý thuyết với lực công kích của Trần Khuê, ông ta hoàn toàn không đủ sức phá vỡ lớp bảo hộ của Trường Đình, song con dao găm này đã làm được. Nó dùng năng lực bí ẩn không cần lo tới lớp giáp bảo vệ đâm thẳng vào trái tim Trường Đình, đồng thời giải phóng chất lỏng bên trong lưỡi dao.
Mẹ kiếp, A Điêu và Bồn Cầu vừa nhìn thấy thứ này là ngạc nhiên quá đỗi, đây không phải là vật chất Ngày Mặt Trời sao?
Chẳng qua nó không phải chất độc do có vẻ đời đầu tiên chưa có thiết bị với đủ trình độ khoa học kỹ thuật, trong khi việc chiết xuất vật chất Ngày Mặt Trời của A Điêu chủ yếu dựa trên khoa học kỹ thuật thời nay. Tuy nhiên rõ ràng chất lỏng bên trong con dao găm của Trần Khuê là vật chất Ngày Mặt Trời bị nén vô hạn tới mức hóa lỏng.
Hơn nữa còn có kỹ thuật bảo tồn hoàn hảo cho nó.
Cái này…
Tự dưng A Điêu nhận ra đời đầu tiên không có trình độ công nghệ hiện đại nhưng lại có một số công nghệ bí mật cao cấp - cho nên vật chất Ngày Mặt Trời bị những người này sử dụng.
Có điều Trần Khuê không được rửa soan, đúng là con chó phản bội anh em.
Bị đâm trúng, con ngươi Trường Đình chấn động, trong lúc khó tin nổi… Phừng! Ngọn lửa màu xanh lá cây bắt đầu cháy trên ngực của ông.
Bốn người Yến Khê lại hợp sức tấn công.
Lần này Trường Đình bị đánh gãy chân, cả khung xương đứt gãy nửa quỳ xuống đất, toàn thân đẫm máu. Ông ngẩng đầu lên, nhìn Trần Khuê bỏ chạy với tơ máu trong mắt dày đặc.
Người tên Trần Khuê này sao mà xảo quyệt, làm việc thuận lợi xong là chạy bay biến.
Chạy trốn đến trận doanh của đám người vương tộc.
Nhìn thấy hết thảy không sót một thứ gì.
Người bên tộc họ Lang Gia khiếp sợ khôn cùng, muốn tới đây cứu viện nhưng họ bị đám quân với sĩ khí hừng hực tàn sát điên cuồng…
Trên trời dưới đất, thây chất đầy đồng.
Chỉ có một cô gái với dung nhan và phong thái dịu dàng sắp giết đến bên cạnh Trường Đình, nhưng cô bị người ta ngăn lại thậm chí là kiểm soát.
(P4)
Bắt đầu từ cô, hầu hết mọi người Lang Gia đã bị khống chế, bên trong lớp bảo hộ bị phá vỡ, những đứa trẻ bé nhất cũng như phụ nữ con nít người già của tộc Lang Gia bị kéo ra ngoài.
Những người này không bị giết ngay.
Giữa bầu trời có một người đàn ông vận áo choàng vàng đen và đầu đội vương miện, trên mặt mang nửa cái mặt nạ vàng, đôi mắt của hắn xanh thẳm như biển. Hắn trông ôn hòa nho nhã nhưng lại bóp cổ cô gái ôm cô vào lòng, miệng thì nói toàn lời tàn nhẫn.
“Lang Gia Nhứ Vũ, em trai Trường Đình của ngươi phản bội tộc Người chúng ta vì lấy lòng Thần nữ tộc Trời, ngươi giữ chức giám hộ tộc trưởng nên biết giữ vững đại nghĩa, ủng hộ con đường đúng đắn của tộc Người chúng ta, mang tộc Lang Gia trở về tộc Người chúng ta, vì sao còn phản bội giống như hắn.”
“Cô cho ngươi thêm một cơ hội, đặt xuống vũ khí và đầu hàng đi.”
“Cô bằng lòng tôn ngươi là Quốc hậu của Đường Tống ta.”
Người này ai?
Từ trên người hắn, A Điêu cảm nhận được uy quyền vương tộc khổng lồ cùng với số vận kh ủng bố.
Vương của tộc Đàm Đài, là đại Quân chủ nước Đường Tống đời đầu tiên, được ca ngợi là Quân chủ mạnh nhất được công nhận của Đế quốc Đường Tống kể từ khi Đại đế khai quốc.
Chẳng lẽ người này Đàm Đài Vân Mậu?
Lịch sử làm vua cai trị của người này tiếp tục cho đến cuối đời đầu tiên, sau đó nó kết thúc bằng một dòng “băng hà” trong sử ký.
Nhưng giờ phút này hắn lại mạnh mẽ và sống động.
Từ góc nhìn của Yến Khê trên mặt đất, A Điêu nhìn thấy tất cả sự ngông cuồng và tàn nhẫn mà hắn nắm giữ.
Sự tàn nhẫn giấu bên dưới lớp đạo đức giả.
Không phải hắn đang cho Lang Gia Nhứ Vũ đường lui mà hắn đang dùng cô ấy và tất cả người trong tộc Lang Gia thúc ép Trường Đình.
Yêu cầu ông mở Cổng Trời.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Lang Gia Nhứ Vũ có vết thương nằm ngay dưới mắt, vết thương chảy máu, máy chảy dọc theo làn da hoàn mỹ, đọng lại nơi chiếc cằm thon chực như một giọt nước mắt.
Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn vào Trường Đình đang bặt thinh.
Em trai của cô, Quân tử sáng vằng vặc trên đời, xưa nay kiên định và bất khuất, vậy mà giờ phút này trong mắt của nó lại là dao động và đớn đau.
Vì lòng phản bội hay…
Chợt Lang Gia Nhứ Vũ nở nụ cười, nụ cười này làm khuôn mặt ngọc khẽ gợn sóng, làm một giọt máu kia rơi xuống.
Thói đời...
Ầm!!
(P5)
Lang Gia Nhiếp Vũ đốt hồn tự nổ.
Rực rỡ chói lòa.
Bắt đầu từ cô ấy, người tộc Lang Gia nối gót toàn bộ, ngay cả những đứa trẻ và người già cũng lặng lẽ kịp theo, nó chực một sự cố chấp tuyên bố không đối ngoại của một tộc quần.
Người chết thiêu đốt ca vang, người sống tế lên linh hồn.
Những luồng ánh sáng thiêu đốt này lọt vào trong mắt Trường Đình, làm tổn thương rất nhiều người trong nhóm hợp tác, bao gồm cả Đàm Đài Vân Mậu bị thương vì Lang Gia Nhứ Vũ tự nổ.
Lông mi của Trường Đình dường như run rẩy, trong ánh sáng của cái chết thuộc về tất cả những người thân yêu, ông chống đỡ đám xương gãy bấy bứa, cứ thế đứng dậy.
Lấy góc nhìn bên A Điêu đủ để thấy được Quân tử hạng nhất nay tàn phế đang siết chặt trường kiếm.
Ông chưa hề nói một câu, giữ im lặng gần như cố chấp; dẫu Trần Khuê phản bội ông, ông vẫn không chất vấn bởi lẽ ngay tại lúc bị đâm vào lưng ấy, trong mắt ông mọi thứ chỉ là…
Tất cả mọi thứ của ông đều nằm hết trên thanh kiếm đang nhỏ máu ấy.
“Giết hắn đi!”
“Giết!”
“Tấn công!!!”
Tiếp theo, A Điêu thấy một mình người Quân tử này lao về phía vô số cường giả trên mặt đất trên cả trời.
Đàm Đài Vân Mậu bị nổ vỡ thân thể, Yến Khê bị ông dùng một tay bẻ gãy cổ... đánh cho hài cốt tách rời.
Tàn bạo.
Đây là một trận chiến đẫm máu, là một trận chiến cô độc.
Cuối cùng, tại vùng đất Quy Khư rách nát, Trường Đình chỉ còn lại một nửa vai và nửa đầu đứng cô độc trên nhiều thi thể nằm ngổn ngang; trong đợt bao vây cuối cùng của những cường giả còn lại, ông ấy chỉ còn lại một con mắt chảy máu.
Vậy mà ông ngẩng đầu lên, bỏ qua cuộc tấn công hủy diệt phô thiên cái địa phía trước, đôi mắt nhìn lên bầu trời sao mà rời rạc.
Bầu trời xán lạn ấy.
Vùng đất vô biên.
Đức tin của ông, ông chưa từng phản bội.
Chính thế giới này đã phản bội ông.
(P6)
.....
Sau khi luồng ánh sáng hủy diệt qua đi.
Yến Khê và những người khác không chết, họ sống sót.
Nhưng Trường Đình bị ánh sáng nuốt chửng... biến thành vô số tro bụi.
A Điêu sửng sốt khi nhìn thấy đám tro bụi này, mẹ kiếp, đây là?
Yến Khê còn chưa kịp tiêu hóa kết quả này đã bị vương tộc Tam Quốc đâm sau lưng.
Đến lượt gã táng thân.
“Tụi bây đã đồng ý đưa Vong Linh Thiên Đăng cho tao...”
“Ngu ngốc!”
Trước khi chết, Yến Khê còn thấy Trần Khuê lặng lẽ nhìn gã cách đó không xa.
Gã nhận ra: loạt kế hoạch này có liên quan đến Trần Khuê, bao gồm cả việc lợi dụng Vong Linh Thiên Đăng để lôi kéo gã vào trận doanh vây giết.
A!
Cuối cùng trong đầu gã hiện lên một dáng người người con gái thanh tú ôm hoa cười.
.....
A Điêu cảm nhận được phần tinh thần chấn động thì lập tức thu lại việc lục hồn trong phần tinh thần. Cô vừa lạnh lùng nhìn Yến Khê ngất đi vừa tiêu hóa đoạn ký ức này.
Về phần những chuyện trước kia của Yến Khê, cô không có hứng thú gì, có rảnh thì còn theo dõi nội dung tu luyện của xác sống Linh Vương đời đầu tiên, lấy ra để chinh phục hảo cảm của dì cả.
Thằng chó này sao có được vẻ đẹp ngút trời mà còn thông minh thần sầu như dì cả được chứ.
Bồn Cầu: “Ban đầu còn nghĩ cô không hứng thú tới quá khứ này, không ngờ…”
A Điêu: “Thì không có hứng thú đấy, cậu cho là cái gì?”
Bồn Cầu: “?”
A Điêu bình tĩnh cho hay: “Tôi chỉ muốn biết thông tin về cường giả của ba vương tộc, mặc kệ sống chết cùng với thủ đoạn chiến đấu của bọn họ mạnh hay yếu, tuy nhiên lại có chuyện vui ngoài ý muốn khác.”
Mẹ kiếp!
Bấy giờ Bồn Cầu mới hiểu được mục đích của A Điêu, cô ấy có tầm nhìn khá xa và rộng. Muốn đối phó với vương tộc ắt cần chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, mà tính toán tồi tệ nhất cùng lắm chỉ là tất cả cường giả đời đầu tiên cùng sống lại hết – dùng vương tộc Tam Quốc xuất hiện ở cái vùng Quy Khư này làm có cơ sở dữ liệu.
(P7)
“Vậy chuyện vui mừng ngoài ý muốn là gì?”
A Điêu nheo mắt, đăm chiêu trả lời: “Có hai niềm vui ngoài ý muốn. Một là có thể Trường Đình còn chưa chết, ít nhất là không chết trong trận Quy Khư này. Thuật pháp hóa thành tro bụi của ông ta có dính tới hai việc: một cái là thuật Tro Bụi Dời Hồn nằm trong phần thứ 19 trong phù điêu cá có 20 phần, còn một cái là việc tự nổ đốt hồn của người tộc họ Lang Gia; không phải bọn họ tự nổ vì không muốn trở thành con tin mà vì hiến tế cho Trường Đình.”
Nếu không phải cô nắm vững nội dung trong phù điêu cá, thực chất cô sẽ không nhìn thấu.
Cho nên vào thời điểm đó... có nỗi đau trong mắt Trường Đình, nhưng nỗi đau này không phải vì sự tráng liệt ngã xuống của người trong tộc mà vì ông phải sống sót. Ngay cả khi bị thế nhân ruồng bỏ, ngàn người chỉ trỏ, người trong tộc của ông, toàn bộ tộc họ Lang Gia, luôn luôn tin tưởng ông, hy vọng ông sẽ chiến đấu cho đức tin của họ, đừng khuất phục vì thói đời này, càng đừng quay lưng lại với đức tin chỉ vì họ.
Đây là tín nhiệm sâu nặng cỡ nào?
Tuy nhiên Trường Đình đã chịu đựng hết thảy, chân chính trở thành sự hiện hữu cô độc nhất.
Song trong một số nhận thức bí ẩn của con người, bao gồm cả nhận thức của Côn Luân, Trường Đình được ghi lại là đã chết trong trận chiến Quy Khư, điều này nói rõ Trường Đình đã ẩn sạch tinh thần.
Hoặc sau đó đã chết trong trận chiến cùng tộc Trời, hay là...
Có là gì thì A Điêu vẫn miên man bất định trước điều này.
Bồn Cầu ngỡ ngàng, vô thức hỏi: “Còn niềm vui bất ngờ thứ hai thì sao?”
A Điêu: “Trong tay vương tộc hoặc Trần Khuê có tài nguyên tích lũy từ vật chất Ngày Mặt Trời qua các đời.”
Vật chất Ngày Mặt Trời là quy tắc và kết quả hoạt động trong vũ trụ, là tài nguyên mà cô thậm chí bất kỳ sinh linh nào tu hành đến cực hạn hiện nay không thể trộm cắp. Nhưng năm tháng quý giá, mỗi một lần đời đầu tiên gặp phải cảnh chúng buông xuống, chúng đều lưu lại tài nguyên Ngày Mặt Trời khổng lồ, ví dụ như vực nước U Lan, như…
Bồn Cầu: “Mẹ kiếp, phải rồi, nếu như cô lấy được đám tài nguyên từ vật chất Ngày Mặt Trời này, vậy thì cô sẽ… Cô nghĩ nó ở trong tay ai? Suy cho cùng không thể nào mà đôi bên cùng có.”
Cho dù đó là sự xảo quyệt của vương tộc hay sự nham hiểm của Trần Khuê, đôi bên đều có sức hợp tác gây chuyện, nhưng tuyệt không cách nào chia sẻ thủ đoạn siêu phàm này.
“Không biết, tôi phải trở về lật lại gốc gác của nhà họ Trần trước, xem Trần Khuê có lưu lại cái gì hay không. Người này thâm độc, nếu là thủ đoạn của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ có sắp xếp. Phải biết lúc ấy ông ta không phải hạng tôm tép trong thế giới tộc Người mà là hạng quyền cao chức trọng, sẽ có cường giả đi theo.”
.....
A Điêu nhận được thông tin này đã đánh thức Yến Khê, người này vừa tỉnh lại đã hồi phục vẻ tàn bạo, không chết lặng, có phong thái năm đó, nhưng A Điêu nhếch môi cười.
“Quỳ xuống.”
Gã cúi cái đầu kiêu ngạo, quỳ xuống.
(P8)
A Điêu nhìn người quỳ trên mặt đất, đột nhiên nghĩ: Đây là sự quyến rũ của quyền lực, cho nên xưa nay cô không chỉ trích Trần Khuê và vương tộc làm bè lũ xu nịnh vì quyền lực, cô chỉ khinh thường thủ đoạn của bọn họ thành bại hay mạnh yếu.
Con người ấy mà, sẽ có h@m muốn.
“Từ nay về sau anh tên là Tiểu Khê.”
“Tiểu Khê này, trước tiên anh đi sang Hoài Quang phát triển lén lút đi, chờ qua một thời gian để chủ của anh bị chửi tới thảm rồi thì ta sẽ đi ra dẫn anh cùng nhau tham chiến.”
“Cứ để đạn bay trước một hồi.”
Yến Khê không mất đi trí nhớ và lý trí, gã vẫn là gã, chẳng qua không cách nào làm trái mệnh lệnh của A Điêu và làm tổn thương cô mà thôi, chứ gã vẫn có khả năng suy nghĩ về lời nói của cô.
Thực chất giờ đây cô đã có thể ra tay nhưng cô lại không làm.
Thời cơ chưa tới, phải trừng trị đám người đời này đã.
Trước giờ Trần A Điêu này chưa bao giờ bao dung kẻ khác.
Dù đó là bất cứ ai!
.....
A Điêu rời khỏi hành tinh, cơ thể chính trở về căn phòng bí mật tại Lộc Sơn mang cho Côn Luân một ít bánh ngọt, đồng thời nhờ chú ấy giúp đỡ.
Côn Luân nhìn A Điêu trở về.
Bấy giờ mới ra ngoài bao lâu mà lại tới...
Đừng nói lúc trước nó chỉ mồm mép bịp người?
“Chuyện gì?”
“Giúp cháu chuẩn bị căn phòng bí mật cho tốt chứ ạ, không phải có thể dung hợp hai cái sao?”
A Điêu lấy cả hai căn phòng bí mật ra.
Côn Luân nhíu mày: “Tự nhóc làm đi.”
“Thôi mà, tiết kiệm thời gian chứ, người ta mệt mỏi ở bên ngoài lắm, đi mà chú tổ tiên ơi ~~~”.” Hai tay cô chống lên má, khuôn mặt xinh đẹp tới mức siêu thoát tộc Người, mơ hồ có vài phần phong thái nữ tính của người tộc Trời năm đó.
(P9)
Côn Luân làm như không thấy: “Nói hay thật.”
Cô không nói, chỉ trông mong kéo tay áo của chú ấy với đôi mắt rơm rớm nước mắt tựa như sao trời. Hay cho một con gấu trúc béo, thẹn thùng tới vậy mà còn tự may cho mình một chiếc áo choàng đen trắng.
Phong thái nhã nhặn của sư phụ gấu trúc được đặt đúng chỗ.
Mặc dù vẫn rất dễ thương.
Nhưng cô có sức làm mình dễ thương hơn cả ông ấy…
Hình như biểu cảm Côn Luân rất khó chịu, ghét tột cùng, đặt cuốn sách trong tay lên mặt cô, kéo tay áo trở về, nhưng vẫn cầm lấy hai căn phòng bí mật làm việc.
A Điêu cầm sách xuống, xảo quyệt mừng thầm. Khi cô uống trà sữa đầy đắc ý và muốn tiếp tục diễn tuồng thì sau cổ áo bị một lực lượng hút nhẹ, kéo qua, suýt nữa đụng phải người sư phụ gấu trúc, nhưng cô đã dừng lại. Cô ngạc nhiên, vì giữ vữa trà sữa trong tay mà vô thức vòng một tay quanh eo sư phụ gấu trúc: không, gấu trúc không có eo, chỉ có thịt thịt và lông lông.
Lúc đó Côn Luân đã sốc phải biết, dường như không thể tin được: đại nghịch bất đạo, học trò nghiệt chướng, con d3 xồm!
A Điêu cũng sốc: Ủa lúc đó mình làm cái lớp da này có thoải mái thế này đâu, chính ông ấy ngoài miệng thì la không thích trái lại còn dấm dúi cải thiện cơ thể gấu trúc này, thay đổi tới mức mang lại cảm giác sướng tay tới vậy?
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí nóng bỏng. Trong bầu không khí nghẹt thở như vậy, A Điêu thật sự chịu không đựng nổi, cứ phải vươn móng vuốt ra sờ tới sờ lui…
Cảm giác trên tay quá tuyệt vời, cô không kìm được.
Là phụ nữ thì sẽ không kháng cự nổi đâu!
Có điều lần này đã khiến thân thể Côn Luân như bốc cháy, một tay xách lấy cổ áo của cô, nhấc cô lên bên cạnh, còn lạnh lùng thốt một câu: “Láo xược!”
Từ Lang Gia Côn Luân +50 sao!
A Điêu: “...”
Chỉ có thế thôi á, còn tưởng sẽ chửi mình thêm, làm sao còn tặng thêm cho mình 50 sao năng lực niệm nữa?
Còn thích mình hơn mình dự đoán… há há há!
Ông ấy vẫn có tầm nhìn đấy.
Bồn Cầu: “...”
Nó chọn ràng buộc với cô không phải không có nguyên do, người con gái này là yêu tinh, biết quyến rũ người ta lắm.
Ngay cả cụ tổ tiên siêu tuyệt kiêng khem mà còn… quả là điên rồ.
(P10)
.....
Có điều một già một trẻ hợp tác một hồi đã làm xong căn phòng bí mật mau chóng. A Điêu đành phải bỏ qua việc truy cứu, cầm trà sữa bắt đầu tu luyện.
Mà Côn Luân rời khỏi đây, nhìn xem tập phim đã mở ra nhưng chưa phát và trầm tư một lát, thầm nghĩ: Thoạt trông nó như la cà không bị trói buộc, không làm việc đĩnh đạc là thế chứ thực chất nó đang có cảm giác cấp bách. Tức là phát hiện cái gì nên mới hồi hộp sao? Nếu không với địa vị và thực lực hiện tại, nó hoàn toàn không cần phải liều mạng như vậy.
Nó nắm giữ tất cả lợi ích của Quy Khư, có nghĩa là Yến Khê cũng bị nó kiểm soát, nếu không sẽ không cách gì phối hợp tới đó. Như vậy rất có thể nó đã xâm nhập vào ký ức của hắn, nhìn thấy cảnh chém giết tại Quy Khư năm đó.
Chỉ sợ sau trận chiến ở Quy Khư năm ấy, người vương tộc sống sót không ít.
Vậy có phải nó nhìn thấy cái chết của Trường Đình hay không?
Côn Luân không yên lòng, muốn hỏi cô thử nhưng rồi lại thôi.
Mọi người đều có số phận của riêng mình.
Trường Đình kiên trì niềm tin của anh ấy.
Mà mình thì kiên trì phán đoán của mình.
Tất cả họ đều không có dự tính về thế giới này, còn nó thì không phải.
.....
Tin tức trên thế giới thật sự giống như nước sôi, trên mạng đầy những sự nghi ngờ không căn cứ và nó càng dữ dội hơn trước sự im lặng của A Điêu và Lộc Sơn, tuy nhiên ngòi nổ vẫn đến từ chiến dịch Hoài Quang liên tục thất bại thảm hại.
Không biết tăm hơi của hang quỷ nọ, tộc Người không có chỗ hợp lực tấn công chính xác, ma quỷ thì tầng tầng lớp lớp, liên tục mai phục g iết chết binh lực tộc Người ở khắp nơi đâm khiến họ gặp thương vong thảm trọng.
Song A Điêu không những không giải thích chuyện trước đó mà còn không tham chiến vì tộc Người!
“Còn cần giải thích sao?”
“Đây là bằng chứng rành rành đấy!”
Kẻ phản bội!
(P11)
Vô số người chửi cô là kẻ phản bội.
Thậm chí ngay cả nhiều người vốn tin tưởng cô đều nhao nhao bỏ theo dõi cô khi liên quan đến sự an toàn của chính mình, thoát khỏi vị trí |an và giẫm ngược lại cô.
Số lượng người hâm mộ rơi xuống, hơn nữa còn rơi điên cuồng.
Toàn bộ khu vực bình luận toàn là lời nhục mạ… Sự nhục mạ này đã làm người Lộc Sơn nhìn thấy, họ hết sức khó chịu, thậm chí một số người muốn lên mạng đối chất nhưng họ lại bị bọn Thẩm Họa Kính ngăn cản.
Tại sao ngăn cản?
Nhất định vì những thiên tài như bọn họ ước gì nhìn thấy Trần A Điêu rơi vào tình cảnh này chứ còn gì nữa đúng không?
Về phía vương tộc, hai người Đàm Đài Thịnh đang tham chiến ở Hoài Quang lại cảm thấy đây là một thái độ của Lộc Sơn: càng không tranh luận, không tỏ thái độ xử lý A Điêu, ngược lại càng chứng tỏ cho là một loại tin tưởng siêu kiên định; hơn nữa bọn hắn còn dám chắc mấy người Hàm Đan Cực Đạo đều sẽ không đứng về phía cư dân mạng.
Tại sao?
Bởi vì phẩm giá của cường giả.
Cường giả là cường giả, không phải một vị thánh hay sống kiếp trâu ngựa vì thiên nhiên vì thiên hạ.
Họ đại diện cho trận doanh và vòng tròn của riêng họ.
Đối với những người bình thường trên đời này, họ bận tâm nhiều đến sinh tử lợi ích trước mắt hơn cả mà quên đi người bị họ cuồng điên chửi rủa nhiều lần hiện tại đã từng có hành động vĩ đại ngăn từng cơn sóng dữ trong cơn nguy cấp tại biên giới.
Trí nhớ của con người còn không bằng con cá.
Mà Trần A Điêu có thật sự phản bội Đường Tống hay không? Có phải là Ma Vương hóa thân thật sự hay không?
Dù sao cục diện hiện giờ đối với Trần A Điêu, Lộc Sơn thậm chí là nhà họ Trần đều đầy trí mạng: nền tảng dư luận đã sụp đổ, số vận của cô ngày càng suy yếu.
.....
A Điêu mặc kệ việc này, cơ thể chính của cô điên cuồng tu luyện trong căn phòng bí mật với tốc độ thời gian gấp 80 lần, mà Bồn Cầu đang xúc tác tốc độ hòa tan và cắn nuốt trang bị siêu phàm mới. Ở bên khác, một cái phân thân của cô đã tàng hình và xuất hiện ở nhà họ Trần.
Bây giờ nhà họ Trần… lại đóng cửa không đi ra.
Hình như mỗi lần có sóng gió, nếp nhà nhà họ Trần chính là đóng cửa không ra, chung quy không có ai làm trái với việc này. A Điêu có chức Vương, do cô vẫn chưa mở phủ thành thử nhà họ Trần đã sớm được xem như là vương phủ, tự có luật lệ vương tộc bảo hộ, trừ phi vương tộc lấy lại ngôi vị chức Vương của cô.
Vì lẽ đó nhà họ Trần hứng chịu nhiều lần mắng chửi là chó, coi bộ cả Trần Dương cũng không đi học vì sợ bị đánh chết. Tuy nhiên ở trong ngôi nhà lớn ngần này, phải chăng người họ họ Trần đang nơm nớp lo sợ và căm ghét Trần A Điêu?
Khi A Điêu lẻn vào nhà họ Trần, bởi vì tàng hình thành ra cô không sợ bị phát hiện, có điều khi cô vừa mới đi vào sảnh lớn đã nghe thấy Trần Dương chửi to một tiếng.
“Cái con nhỏ óc chó thối hoăng này, nghĩ mình tàng hình là tao không tìm được mày chắc?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]