Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Bồn Cầu nhìn A Điêu thiếu đứng đắn đã quen nhưng nó biết mỗi chuyện người này làm đều có mục đích, bao gồm cả việc nhận “cha”.

Mỗi tội Lang Gia Côn Luân này thì khác, chú ấy có tức giận không?

Vốn đã không thích con cháu của Trần Khuê, nếu A Điêu còn “làm thêm một ít”, có khi sẽ bị chú ấy xử lý luôn.

Dù sao người ta vẫn là một ông lớn sát phạt tàn nhẫn trong thời đầu tiên.

Khi Bồn Cầu căng thẳng, A Điêu lại tỏ vẻ nghiêm túc mãi cho đến khi gương mặt như có như không bằng lớp khói mù của Lang Gia Côn Luân tập trung vào A Điêu.

Hình bóng con ngươi như mây như khói.

“Nhóc sợ ân oán của Trần Khuê và ta bị người của Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn biết, lợi dụng chuyện này để ly gián Lộc Sơn với nhóc, bấy giờ mới muốn đặt ra quan hệ với ta một cách ổn định hơn nhằm chặn lòng người bên ngoài?”

Dẫu gì cũng là ông lớn, thật là nhạy cảm.

Hơn nữa còn tỏ tường việc cô đã biết ân oán của hai nhà.

Bị nhìn thấu, trong đôi mắt A Điêu không có thêm bất kỳ bày tỏ gì, hãy còn bình tĩnh mà rằng: “Chủ yếu vì cháu thích chú thôi, có lẽ hơi đại nghịch bất đạo khi nói nhưng lần đầu tiên cháu thấy chú là đã thấy gần gũi với chú, cứ như là người thân thích nhất vậy.”

Từng nghe tới ép người ta nói chuyện chứ chưa từng nghe tới ép người ta nhận người thân thích nhất.

Cảm xúc Côn Luân vẫn bình tĩnh như trước, không đưa năng lực niệm nữa, ngược lại nhẹ nhàng nói một câu: “Chưa đầy một năm đã có bốn sư phụ, hai cha một cha vợ một dì cả, vô số lốp xe dự phòng, lại nhận Thái hậu, còn nhận luôn chức mẹ đỡ đầu. Nhóc không ít người thân thiết nhất đâu.”

Bồn Cầu: “...”

A Điêu không ngờ Côn Luân lại rành rẽ chuyện của mình tới mức này, lúc đó trái tim cô tê dại, tuy nhiên cô đã mau chóng bảo: “Nhưng mà bọn họ đều không phải là chú đâu ạ.”

Côn Luân buông sách xuống, ngồi nghiêng một bên trên đệm êm, áo choàng rộng để lộ một ít da dẻ trắng nuột mịn màng như ẩn như hiện. Chú ấy cất lời: “Ta không tốt, hơn nữa nhóc cũng không cách gì làm con nối dõi của ta.

(P1)

A Điêu cho rằng đối phương ghét mình, còn muốn cố gắng hơn nữa vì suy cho cùng cô không hy vọng chuyện này bị Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn lấy ra viết thành văn, làm hỏng cục diện mà cô vất vả lắm mới có được.

“Cụ tổ tiên, cháu không tốt ạ?”

“Ta là ngoại tộc trong tộc Người, sinh ra đã vô tính, khỏi cần đề cập tới con nối dõi.”

“...”

Lúc ấy A Điêu sửng sốt một hồi lâu, Lang Gia Côn Luân lại bình tĩnh và thong dong hệt Tiểu Long Nữ đề cập trước mặt mọi người rằng mình đã bị Doãn Chí Bình làm ô uế: “Biết tại sao ta tự sáng tạo ra sức mạnh âm dương trước hết không? Bởi vì cơ thể của ta chính là như thế.”

Sinh ra đã là ngoại tộc, cô đơn tới tận cùng trong linh hồn, nếu cứ cố chấp thì khó mà thay đổi.

Lang Gia Côn Luân thấy A Điêu rơi vào trầm tư, không quấy rầy cô, toan rời đi, vậy mà chú ấy lại bị con nhóc này nhào tới nắm chặt tay áo.

Chú ấy là hồn phách, cô phải dùng sợi tơ tinh thần ngưng tụ thành bàn tay mới kéo được tay áo.

Trò chuyện về quá khứ đen tối của nhau? Trò chuyện về thời kỳ khốn đốn đau đớn thuở thiếu thời?

Trò chuyện về chủ đề gì?

Lang Gia Côn Luân xoay người nhìn xuống nhìn cô, thấy người này nói: “Cụ tổ tiên, cho nên chú càng phải nhận cháu. Thứ nhất ông trời cho chú thân thể hoàn mỹ không tỳ vết như vậy tức không để cho chú bị hồng trần nghiệp chướng này quấy nhiễu, cũng để chú chuyên tâm tu luyện, vốn là việc cực tốt. Tuy nhiên như thế tất đã định trước rằng chú sẽ không có con nhỏ. Hầy, vậy mà giờ chú tự dưng có ngay chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ trong cuộc đời của chú thiếu cháu!”

Người biết nói chuyện có sức nói cái bô thành bình lưu ly cắm cẩm tú hoa hồng chứa cả càn khôn. Miệng lưỡi Trần A Điêu này dẻo quẹo thì thôi mà còn nói đâu ra đấy, thậm chí đáng sợ là chính cô cũng thật sự nghĩ như vậy.

Bồn Cầu cảm nhận được cô thật lòng cực kỳ hâm mộ trước xuất thân của Lang Gia Côn Luân.

Hình như cũng đúng, đã lớn tới ngần này tuổi, có tố chất bực này, thây kệ kinh qua những chuyện khó lòng kham nổi thế nào, bản thân chỉ có tấm thân này thôi. Đằng ấy kéo cái này lên mạng hỏi thử xem có bao nhiêu người muốn đánh đổi để được như vậy?

Vô số!

Không thể sinh con thì sao? Ông ấy chỉ không sinh được một đứa con xinh đẹp phi thường mà thôi.

Lang Gia Côn Luân sớm biết đây là một chuyện kỳ lạ, nhưng không ngờ con nhóc lại thế này: “Thứ hai thì sao?”

“Thứ hai, cho Trần Khuê tức chết cho Trần Khuê tức chết cho Trần Khuê tức chết…”

“...”

(P2)

Đã thật nhắc tới Trần Khuê, trái lại Lang Gia Côn Luân không đi nữa mà kéo lại tay áo, lại ngồi xuống nữa, hỏi cô: “Nhóc biết được bao nhiêu chuyện của Trần Khuê?”

“Cũng không nhiều ạ, chuyện tốt thì không chắc nhưng chuyện xấu thì biết hết.”

Câu trả lời kín kẽ không một lỗ hổng.

“Vậy coi như không biết cái gì. Nhóc không phải người được lợi thì dính vào nhân quả làm gì.” Mặc dù Lang Gia Côn Luân không nhắc tới chuyện của Trần Khuê một cách cụ thể, A Điêu xác định ra chú ấy thật lòng ghét Trần Khuê.

“Nếu nhóc sợ bị chuyện này ảnh hưởng thì cần phải biết chỉ có sức mạnh chân chính mới có thể vượt ra khỏi những điều này.”

Đôi mắt của A Điêu sáng lên: “Cháu cũng nghĩ vậy, cho nên…”

Lang Gia Côn Luân liếc cô: “Cho nên muốn làm con gái ta là giả, mục đích của nhóc là để cho ta dạy nhóc những thứ giúp nhóc thật sự mạnh lên – ít nhất cho nhóc năng lực giết được tiểu Linh Vương.”

A Điêu thành thật cho hay: “Không phải thế đâu ạ, cháu thật sự muốn làm con gái chú, lòng ôm bắp đùi dựa hơi của cháu là thật, lần nào cũng thật lòng cả.”

Lang Gia Côn Luân thấy cô nghiêm túc thật thì im lặng trong phút chốc.

Nó khác, thật sự rất khác, bởi lẽ Trần Khuê chỉ nham hiểm, không đến mức mất thể diện cỡ này, mà còn là mất thể diện nhưng vẫn trong lành và thoát tục như một lẽ đương nhiên.

Nhưng cũng có khi do nó là một cô gái trẻ và xinh đẹp nên… làm người ta thấy không phản cảm tới vậy.

Chưa kể còn tràn đầy sức sống, phấn đấu đi lên.

“Nhóc mang lại cho mọi người một cảm giác…”

“Cái gì ạ?”

“Hồi nhỏ ta đã phiêu bạc ở nhiều nơi. Có lần ta thấy một bà già trên núi gánh thùng nước cám đi tới chuồng heo, lũ heo trong chuồng heo ngày ấy giống hệt nhóc, cứ bám vào lan can phấn khích nhảy lên giơ chân, kêu ột ột, hai mắt tỏa ra ánh sáng xanh. Thú thật đó là cảm giác của ta khi lần đầu tiên nhìn thấy nhóc.”

Mẹ ông!

A Điêu: “...”

Bây giờ ông còn chưa phải là cha tôi, đừng có mà dùng cách ám chỉ bẩn thỉu cổ lỗ sĩ như vậy được không! ** má!

Nếu không phải thấy dáng dấp ông đẹp, tôi đánh không lại, thì tôi đã treo ông lên đánh rồi!

A Điêu nhăn nhó nét mặt nhưng lại không dám làm mất hứng, thế là lấy ngay ly trà sữa bên cạnh hút rột rột mấy hớp.

(P3)

Thấy bộ dáng này của cô, Côn Luân nhếch môi cười khẽ, trong chớp mắt ấy là hàng ngàn cây hải đường lấn át cả quốc sắc thiên hương.

A Điêu ngây người.

Xong đời, người này còn khó đối phó hơn mấy người bên ông già Ngư. Với bộ dáng thế này, lỡ như ông ấy bắt nạt mình thì có khi mình sẽ không phản kháng — đương nhiên phải tha thứ cho ông ấy rồi!

Côn Luân lại chẳng hề hay biết: “Không phải muốn mạnh lên à? Lại đây.”

A Điêu lập tức đuổi theo, Côn Luân dẫn cô đến trước một giá sách, mở căn phòng bí mật.

“Sau âm dương, ta căn cứ vào nó để nghiên cứu không gian và thời gian, tình cờ lấy được một viên Đá Cõi Không Gian Thời Gian, sáng tạo ra không gian tu luyện này. Tỷ lệ thời gian bên trong gấp 30 lần bên ngoài, một ngày bên ngoài là ba mươi ngày bên trong, và có cả sức mạnh trái ngược xung khắc với nhau, mang lại ảnh hưởng cao hơn trọng lực. Tuy nhiên đây là một không gian tối tăm hoàn toàn khép kín."

“Sự giam cầm đáng sợ chân chính là bóng tối và cô đơn.”

“Nhóc dám vào không?”

A Điêu sáng mắt lên: “Đá Cõi Không Gian Thời Gian, là Đá Cõi Không Gian Thời Gian xếp hạng đầu tiên trong vật chất khoáng thạch trong vũ trụ ạ?”

Lang Gia Côn Luân ừ một tiếng: “Nó tương đối thưa thớt, ta chỉ có được một mảy. Có điều hệt vậy, Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn cũng có, chung quy gốc rễ của họ cũng sâu.”

“Vậy chẳng phải người bên bọn họ sẽ tu luyện nhanh chóng sao ạ!”

“Có lẽ, nhưng người tầm thường cũng có giới hạn tối đa, có cho nhiều thời gian hơn thì cũng vậy thôi, chưa kể không chắc phần tinh thần và thể chất đã chịu đựng nổi. Có biết đường hầm thời gian không gian vũ trụ không? Tiểu Linh Vương mà không che chở thì họ không sống được bao lâu cả.”

A Điêu nghe ra từ giọng điệu của chú ấy: Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn không có nhiều Đá Cõi Không Gian Thời Gian bằng chú ấy.

Cam đoan tỷ lệ thời gian sẽ khác nhau.

“Cái này có thể kéo dài bao lâu? Hay là dựa vào trạng thái của cháu?”

“Chỉ cần bản thân nhóc có thể chịu đựng được, mở bao lâu cũng được.”

“Vậy nó cần hao phí tài nguyên không ạ? Cụ tổ tiên…”

Côn Luân ngạc nhiên một lát, nhìn sang A Điêu, ánh mắt hai người giao nhau.

Bất thình lình A Điêu giác ngộ: Mẹ kiếp, dự tính ban đầu của ông ấy không phải là ông ấy sẽ chịu hết số tài nguyên. Khi mình bảo mình sẽ gánh thì ông ấy lại ngạc nhiên chứng tỏ mình đã nhắc nhở ông ấy?

Không!

(P4)

A Điêu há miệng muốn nói thêm nhưng đã muộn rồi.

Bốp, Côn Luân dùng tay áo bụm miệng cô lại, bí thuật ngậm miệng!

“Chỉ cần bản thân nhóc và tài nguyên của nhóc có thể chịu đựng nổi, mở bao lâu cũng được.”

A Điêu: “Hu hu hu!”

“Nhóc không phản đối tức là đồng ý, trẻ con dễ dạy.”

“Hm!”

Không, tôi không muốn!

Xoạt, A Điêu muốn kéo tay áo cầu người nhưng Côn Luân vút một cái đã biến mất.

A Điêu tức giận đến giậm chân: “A!”

Cái miệng xấu này, cái miệng xấu nàyyyyyyy!!

A Điêu tự tát vào mặt mình và hối hận không thôi.

.....

Sau khi A Điêu vào căn căn phòng bí mật, cánh cửa đóng lại.

Côn Luân xuất hiện trở lại, đến nơi A Điêu đang nằm lúc trước, liếc qua cái bàn đầy trà sữa và đồ ăn vặt, lại nhìn Nguyên Bảo đang giúp cô sắp xếp đồ đạc. Chú ngồi xuống, lật xem bản nháp trước đó của cô.

Nguyên Bảo dè dặt nhìn lén chú.

Thời của Côn Luân không có robot có chỉ số IQ cao như vậy, thành ra chú nhìn lại nó.

Nguyên Bảo đỏ mặt, dùng cái đuôi mập mạp gãi đầu, hỏi chú có muốn xem phim gì để giết thời gian không.

“Ta không hứng thú với cái này, không cần.”

Nguyên Bảo suy nghĩ một chặp, lấy ra một ly trà sữa: “Điêu Điêu nói đây là cách đãi khách.”

Côn Luân: “?”

Nếu chú nhớ không lầm thì chỗ này là địa bàn của mình.

Có điều chú không nói gì, lúc lật bản thảo lại suy nghĩ: A Điêu này không vội vàng đi sang di tích nọ lấy tài nguyên, hơn nữa cốt lõi trong việc tu luyện gần đây của nó rõ ràng là hiểu rõ và sáng tạo, tố chất cơ thể chính lại đột nhiên tăng mạnh, hiển nhiên có thủ đoạn bí mật khác.

Trên người nó còn có một bí mật khổng lồ.

Hơn nữa nó cho mình cảm giác cho dù tu vi và thực lực kém rất nhiều rất nhiều thì nó chưa từng cảm thấy áp bức từ trên người mình.

(P5)

Chỉ sợ chính nó không phát hiện điểm này, bằng không nhất định nó đã ngụy trang.

Song cực hạn gen sinh linh nhân loại ở ngay đó, muốn tăng lên đành phải dùng tu vi tăng lên. Tu vi của nó bày ra thế, coi như tổng số lượng phần tinh thần của nó tăng lên thì nó vẫn yếu hơn mình, vì sao có thể không bị ảnh hưởng thế này?

Trừ phi… cấp độ sinh học của nó không phải là tộc Người.

Và nó biết chuyện này nên mới dùng Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn làm vỏ bọc... Thân thế của nó không được phép tồn tại trên đời?

Côn Luân nghĩ thẳng tới tộc Trời.

Thiên nữ và Trần Khuê?

Có khả năng chăng?

Côn Luân ấn mi tâm, trên mặt đầy mê mang.

.....

Sau khi tiến vào không gian căn phòng bí mật, quả thật A Điêu cảm giác được sự thay đổi đáng sợ của môi trường. Tác dụng của thuốc theo công thức mà cô uống ở bên ngoài ba tháng qua hầu như bị giữ trong cơ thể và chưa phát huy hết tác dụng bởi vì chúng quá nhiều. Tuy nhiên trong môi trường này, thể chất nhận áp lực kinh khủng đâm khiến tốc độ chuyển hóa nhanh hơn gấp mấy chục lần, tự nhiên thúc đẩy quá trình luyện hóa.

Tất nhiên, A Điêu biết thứ quan trọng nhất ở đây là “thời gian”.

Cô cần thời gian.

Cùng lắm ba tháng chỉ là bước chuẩn bị mà thôi, cô đã sớm đạt tới Sao Trời đỉnh cao nhưng vẫn đè ép tu vi không đột phá vì muốn hoàn thiện hệ thống đạo pháp của mình trước khi đuổi tới Tông Sư.

Ông, A Điêu gọi ra Ứng Long, Sách Hoàng Tuyền còn có song đan âm dương.

“Sách Hoàng Tuyền mang ý nghĩa về thời gian, mỗi tội nó ở bên ngoài không có nghĩa là mình có sức nắm giữ thời gian bên ngoài. Dẫu mình vẫn sử dụng được nó để bản thân tự tu luyện nhưng cuối cùng vẫn không thơm, mình phải luyện hóa nó thành thứ cho thân mình.”

(P6)

“Trong khoảng thời gian này dưới sự tiêu hao tài nguyên vào công thức và các phương diện, Ứng Long đã có tám móng vuốt, còn thiếu một bước nữa là tới chín móng vuốt. Bước này quá khó nhằn, cần ngoại lực thúc đẩy, để Linh đạo trợ giúp mình. Mà muốn Linh đạo hiện ra thì cần hoặc đột phá Tông Sư, hoặc mời Linh đạo giáng xuống khi sáng tạo đạo bia. Tông Sư thì thôi, mình không nắm giữ đủ ‘ý’, không thể tiếp tục hoàn thành. Vậy thì đành phải đi tạo ra đạo bia, hệt như lúc mình bị giam đầy khốn đốn ở cấp Sao Trời bèn tạo ra tấm đạo bia bản mệnh đầu tiên thuộc về mình.”

“Sau đó, tế luyện Sách Hoàng Tuyền... Song đan âm dương cần..”

A Điêu mất ba tháng mài giũa nền tảng cho cấp Sao Trời, mỗi một bước đều ổn định và ổn định, mặc dầu vội vàng giết tiểu Linh Vương nhưng cô sẽ không tùy tiện đột phá đến đại Tông Sư chỉ vì để linh lực tăng lên.

Bồn Cầu: “Cam đoan đám người đó nghĩ rồi cô sẽ đột phá Tông Sư mau thôi. Thực chất cô có thể, ba tháng với nhiều tài nguyên như vậy đã đủ cho cô đạt tới đại Tông Sư đỉnh cao vậy mà cô không làm chỉ vì điều này?”

Hiện A Điêu đang nắm giữ ba con át chủ bài tối cao, chỉ đơn giản là ba thứ này. Cô muốn chúng hợp nhất tạo thành một đợt biến đổi về chất, và đó là chuyện thường, khốn nỗi độ khó không thấp, nếu không sẽ chẳng kéo dài tận ba tháng mà vẫn chưa hoàn thành.

“Không phải ba con bài tẩy này, thật ra, lá bài tẩy lớn nhất của tôi hiện tại chính là cơ sở hàng đầu của cơ thể + lĩnh vực tinh thần. Thể chất ăn nhiều vật chất biến dị thế mà vẫn không biến dị, chỉ tăng cường hệt như Thao Thiết. Lực phòng ngự của cơ thể chính đã có sức sánh với tiểu Linh Vương, cứ tiếp tục như vậy, tài nguyên đều ăn vào thể chất, trái lại các thủ đoạn khác giậm chân tại chỗ. Như vậy không được, nó sẽ đâm khiến hệ thống bất ổn, đến lúc đó biến thành con bò cho máu thuần chủng.”

Chuyện tu luyện thế này không những chả tiến còn thụt lùi, biến thành bò cho máu thì có ích gì, chỉ để cho người khác đánh không nổi bạn?

A Điêu hơi đâu nghĩ tới cảnh thể chất yếu nhất trước kia của mình sẽ biến thành một đặc điểm đáng gờm nhất bây giờ, còn áp chế những thủ đoạn như Ứng Long. Tuy rằng là chuyện tốt nhưng cô lại không có thêm Chấm Sáng Ngày Mặt Trời và Nguyệt Như Lan Linh để đút nó cho tới đỉnh cao, chờ nó lại biến dị; sau này kéo nó ra mà cứ nửa vời thì cũng không tốt, đồng nghĩa với việc sử dụng tài nguyên mà không mang lại hiệu quả.

Thành ra cô mới muốn hợp nhất bọn chúng, cũng vậy mà muốn bám lấy đùi Côn Luân để được chút trợ giúp trong khoảng này.

(P7)

Trước khi chuyện này xảy ra, cơ hội bên di tích đành phải gác sang một bên.

Đúng như dự đoán, lông chân trên của đùi Côn Luân rất thô, một căn phòng bí mật không gian đã khiến A Điêu phấn khởi như một bé heo con trong chuồng heo.

A Điêu tiến vào, thẳng thừng lấy tài nguyên ra ném cho trận bàn ăn, quả nhiên khẩu vị của nó rất lớn. A Điêu tính toán của để lại của hai Linh Vương + lợi ích mà cô tự mình lấy được ở biên giới + tài sản được phân phối bởi thân phận chức Vương, tất cả đủ để cô mở ra không gian này trong 10 ngày.

“Còn giống Thao Thiết hơn cả tôi, nhưng đáng giá đấy.”

Quy đổi ra bên ngoài tương đương tới 300 ngày.

A Điêu nghĩ đến khả năng thống nhất các đạo của mình mà thấy cứ như được uống nước cám heo, cực kỳ hưng phấn. Cô sốt sột ném hết tài nguyên vào, đương nhiên cũng điều khiển hai phân thân đi tới.

Bồn Cầu: “Hình như cô không đi tới chỗ di tích?”

“Ai đi di tích thì cứ đi, cậu quên rằng tôi có một bug mà còn liên quan đến cậu à?”

Bồn Cầu: “?”

Cô không đi tới đánh di tích nhưng cũng không chịu thiệt. Một khi di tích xuất hiện, tu sĩ Tam Quốc khắp thiên hạ đều tề tụ ở di tích, thậm chí cả ma quỷ cũng như vậy, thành thử mấy Cổng Linh Hồn không cách gì di chuyển trong hang quỷ sẽ…Ha ha ha.

Cô còn một bug át chủ bài thứ dữ chưa từng dùng tới đâu đấy.

Đó chính là cắn nuốt Cổng Linh Hồn.

Bồn Cầu giật mình, nhất thời than thở cái người tên A Điêu quá ư khôn khéo quyết đoán, luôn có thể dùng thời gian ngắn nhất để tối đa hóa lợi ích.

Cái gọi là tài nguyên suy cho cùng sẽ không phải là “linh khí” mà là năng lượng, trong khi Cổng Linh Hồn lại là nguồn năng lượng.

Trước kia lấy Cổng Linh Hồn cần dọn thông hang quỷ, giờ thì không cần.

Dã tâm của A Điêu rất lớn — chênh lệch lớn nhất giữa cô và tiểu Linh Vương không phải cái gì khác ngoài linh lực mạnh yếu. Mặc kệ những con bài tẩy như Ứng Long lớn mạnh như thế nào, chúng đều cần nhiều linh lực lắm, đánh vài cái là ko đủ hơi duy trì nữa. Thành thử khi cô đánh nhau với đại Tông Sư sẽ dựa vào tập sát bùng nổ, nắm thóp được trong một lần, một khi chiến đấu kéo dài sẽ không ổn, chứ đừng nói đến đánh với tiểu Linh Vương.

Để thay đổi tình hình này, vẫn phải tới xem Cổng Linh Hồn.

(P8)

Có điều A Điêu đang định bắt đầu tu luyện thì tự dưng nhìn thấy năng lực niệm nổ ra một đợt.

Quái lại, đám người Thẩm Họa Kính này đưa năng lực niệm cho cô làm gì.

Bồn Cầu: “Lúc trước cả tập thể âm thầm đâm chọt lấy lòng cô mà cô không đáp lại cho nên giờ bị lạm dụng cảm xúc?”

A Điêu: “** má mày.”

.....

Bọn Tống Linh trở về biên giới đã được Thống soái trong thành chính đón tiếp, bàn bạc việc điều động quân tiếp theo tới biên giới. Họ gặp Trần Tốn tại cuộc họp.

Người này vứt bỏ thành chính Khí Huyết, chuyển sang thành chính biên giới chỗ này?

Có điều nghe xong nội dung hội nghị một thoáng họ mới biết được cách đây ba tháng anh đã được điều động sang phụ trách chức Công bộ Thượng thư, nắm giữ Công Bộ; lần này anh dẫn Công bộ và nhân viên Viện Nghiên cứu Khoa học tuần tra các công trình nơi biên giới, tiến hành nâng cấp tấn công và phòng thủ.

Một quan viên không biết tu luyện mà thôi, tu sĩ bình thường sẽ không chú tâm tới người ta dẫu đó có là quan lớn. Song trong bố cục thế giới hiện nay, khi Công bộ móc nối với Quốc phòng – một lực lượng có thực quyền và anh còn là ông lớn của cả một Bộ, có thể mường tượng được địa vị của người ta trong triều đình Đường Tống.

Thậm chí bọn Tống Linh còn nhìn thấy được tư thế “khách sáo” từ trên người Thống soái này.

Tuy nhiên dẫu không có tố chất tu luyện nhưng anh lại có hai đại Tông Sư đỉnh cao làm vệ sĩ, phô trương tột cùng.

Trần Tốn không nói nhiều, chỉ đề cập đến công việc đại khái. Tới khi nghe cả bọn bảo muốn về Lộc Sơn chờ điều động trước, anh chủ động đưa đồ cho cả đám sau khi hội nghị kết thúc.

“Như vầy xem như đang lấy lòng chúng ta?”

“Không biết, nhìn thử xem đồ gì.”

Mở nhẫn trữ đồ ra nhìn một chặp, ngoài trừ một số sản phẩm công nghệ thì còn có một cuốn sách vô cùng nổi bật.

Hạ Tam Lộc: “Để tôi xem coi, tên sách là ‘tự tu luyện làm lốp xe dự phòng’.”

Mọi người đều có, bán sỉ.

Trần Tốn này có độc ha gì.

(P9)

Bọn Lý Triệt để lộ biểu cảm khó tả, năng lực niệm bùng nổ.

Thẩm Họa Kính lật sách, lại nhìn về phía Tống Linh, truyền âm một câu: “Em giúp tôi chuyển lời được không hay là em cũng có thể quyết định? Xem thử tôi có xứng làm lốp dự phòng của nó không?”

Tống Linh: “...”

Ai nấy trở lại Lộc Sơn xong, còn muốn tìm A Điêu hỏi chuyện lốp dự phòng thì các tiền bối tiểu Linh Vương của Lộc Sơn đã có kết quả khảo sát di tích.

“Là di tích, hơn nữa quy mô rất lớn, nếu không sẽ chẳng thu hút ma quỷ Tam Quốc chạy hết sang. Tuy nhiên di tích này rất quái lạ.”

Hai lớp Càn Khôn cộng thêm thế hệ tinh anh trẻ Lộc Sơn như Lý Thương Tuyết đều tụ tập ở sảnh lớn hội nghị, mấy người trưởng lão Tông Sư hộ vệ này nọ cũng có mặt. Cò Trắng là một trong những người lần này đi ra ngoài thăm dò, thầy ấy có Thiên Lý Nhãn, có khả năng quay lại một số hình ảnh.

“Ngọn nguồn của di tích nằm bên ngoài Tam Quốc nhưng nằm gần với nước Liệt Tần và Nam Tấn hơn, tại bên ngoài bờ biển phía Đông nơi lãnh thổ của hai nước giao nhau. Mặc dù không thuộc về lãnh thổ của đối phương tuy nhiên họ sắp xếp quân số rất mạnh. Mọi người nhìn xem, nơi này là rừng rậm Vu Cổ ở Nam Tấn, bên này là đồng hoang Xương Trắng của Liệt Tần, chúng bí mật kẹp lấy cái khe sâu lớn ngay bờ biển này ở giữa. Nơi đây là nguồn gốc của biến động trước đó, nó xuất hiện một hòn đảo khổng lồ.”

“Hòn đảo này tỏa ra ra hơi thở của di tích cổ, thu hút đủ tất cả các loại độc trùng hoa cỏ ma quỷ trong rừng Vu Cổ, thu hút bá chủ Xương Trắng dòng chính trong đồng hoang Xương Trắng. Lúc tôi đi qua còn thiếu điều đối đầu ngay với yêu vương Xương Trắng đấy.”

Yêu vương Xương Trắng là yêu vương Linh Vương cấp 23, hoàn toàn là chúa tể một phương, điều khiển tộc Xương Trắng, ngay cả Cò Trắng còn phải tránh mũi nhọn.

“Cho nên đi muộn chưa chắc đã là chuyện xấu, hiện tại đa phần là cường giả có cấp từ đại Tông Sư đang thăm dò tiến đánh khắp nơi. Mấy đứa nhóc như tụi em còn phải chờ tiền tuyến đi lên dò việc bất thường rồi mới nên đi sang nhìn một chút. Đừng có tò mò quá, bằng không chết ở bên đó thì đừng có khóc. Trước đó trong một nhóm người nước Liệt Tần đã có mấy học sinh chết bên ngoài, nghe nói Bạch Tương Thủ còn bị phạt vì chuyện này.”

Thầy Cò Trắng có tính tình ôn hòa, nói chuyện dí dỏm là thế nhưng thầy ấy đang nhắc nhở mọi người.

Trâm Xanh nhìn về phía ông già Ngư: “Sơn trưởng có ấn tượng gì về di tích này không?”

Là người chém giết lao ra tại đời đầu tiên, bọn họ cứ thấy cái di tích này hiện ra quá bí ẩn.

(P10)

Ngọn nguồn của di tích là chiến trường, bọn họ đều tỏ tường các trận chiến quy mô lớn xảy ra trước và sau đời đầu tiên, duy chỉ có mỗi chỗ này là không nhớ rõ đã từng có chiến dịch gì phát sinh ở đây.

Ông già Ngư suy nghĩ, và sau đó mới trầm ngâm trả lời: “Tại 300 năm trước, vào năm cuối cùng ấy, chúng ta đã từng cảm nhận được động tĩnh từ khu vực này, có điều tới khi đi sang thăm dò lại không tìm thấy bất kỳ dấu vết còn sót lại nào, chỉ biết ban đầu chỗ đó có một hòn đảo và sau đó thì biến mất.”

“Nghi ngờ đã chìm.”

“Mà hòn đảo kia vốn có tên là Quy Khư.”

Ông nói điều này, biểu hiện hơi nặng nề.

“Nghe nói nó từng là nơi ở của Thần nữ tộc Trời ban cho Trường Đình Quân, mà lúc ấy Trường Đình là người phát ngôn cho tộc Trời, người ta nói hắn nắm giữ một đường long mạch số vận của tộc Người ở Quy Khư.”

“Trường Đình ngã xuống, Quy Khư chìm vào biển sâu.”

Như vậy phải chăng hiện tại Quy Khư hiện ra có nghĩa là Trường Đình trở lại?

.....

Bên phía vương tộc Đường Tống, Đại trưởng lão No.1 vương tộc mang thần sắc sa sầm, ánh mắt những người khác lấp lóe. Trước kia nhằm vào A Điêu, những người này thảo luận sôi nổi, ước gì dùng tới 365 kế gi ết chết A Điêu; bấy giờ dính dáng tới Trường Đình, bọn họ lạ e dè và hoảng loạn tới lạ.

“Rõ ràng Trường Đình đã ngã xuống, sao có thể xuất hiện lại ở nhân gian? Chẳng lẽ là dòng chính Lang Gia ngóc đầu trở lại?”

“Gần đây tôi nghe một số tin tức về Trần A Điêu...”

Đại trưởng lão xua tay: “Cam đoan việc này do nước Liệt Tần và Nam Tấn làm ra, muốn diệt Lộc Sơn, hơn nữa không chừng Trần A Điêu còn nghi ngờ chúng ta làm ra nhằm tiếp tục thúc đẩy Đường Tống chúng ta chia rẽ. Tuy nhiên điều này không phù hợp với lợi ích của chúng ta. Về phần di tích này... Tôi cứ cảm thấy đằng sau có người thúc đẩy.”

“Di tích này khó tránh khỏi có điều quỷ quái. Song, năm đó diệt Lang Gia rồi, bảo tàng dòng chính Lang Gia biến mất không còn tăm hơi. Tôi đã quan sát nhiều năm, cảm thấy không có ai lấy được, thành ra không xác định nổi di tích này bị người ta nắm giữ hay hiện ra ngoài ý muốn. Cho nên dẫu có nguy hiểm vẫn phải tham gia.”

“Chú ý chặt chẽ động tĩnh của Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn.”

(P11)

Quy Khư có giấu long mạch số vận của tộc Người, câu này nói không ngoa. Bọn họ đều biết thậm chí xác định được tính xác thực của chuyện này trong đời đầu tiên.

Đáng tiếc năm đó không thể giành được.

Thiên hạ chia thành ba phần, mỗi quốc gia đều có một sợi long mạch số vận của tộc Người và chỉ có một sợi mà thôi, có thể tưởng tượng được một sợi trong Quy Khư này quan trọng nhường nào.

Đủ để thay đổi toàn bộ kết cấu của thế giới.

Sau một lúc im lặng, Đại trưởng lão chợt nói: “Kích hoạt trước đi, muốn tranh hay tới tranh cũng vậy.”

Những người khác giật thót: “Thứ này phải hao phí quá nhiều tài nguyên, hơn nữa còn tổn hại căn cơ, đó huyết thống tinh anh nhất của dòng chính Đàm Đài chúng ta.”

Đại trưởng lão nheo mắt, cười gằn: “Long mạch số vận tộc Người bị người cướp đi thì cục diện Đường Tống chúng ta sẽ thảm đạm nhất, chắc chắn sẽ là bên bị nuốt đầu tiên.”

“Nhớ kỹ, kích hoạt huyết thống vàng thế hệ thứ hai trước… tuyệt đối đừng đụng tới thế hệ đầu tiên.”

Bấy giờ đám người bặt thinh.

Huyết thống vàng thế hệ thứ hai trẻ hơn bọn họ, còn có thể điều khiển, có những tài năng cá nhân đáng sợ không kém cạnh Trần A Điêu hiện tại là bao. Thả bọn họ ra chẳng khác nào quấy nhiễu số vận hiện tại, trấn áp sự nổi loạn của thế hệ trẻ, giúp tái chiếm lấy số vận vương tộc.

Nhưng thế hệ đầu tiên tức nhóm Quân vương đời đầu tiên không được phép tỉnh lại, đó chính là tổ tiên trên đỉnh đầu bọn họ, không thể trêu chọc lấy một người.

Nếu muốn duy trì ngày tháng tốt đẹp hô mưa gọi gió nắm giữ quyền hành ắt không thể làm như vậy.

Và A Điêu hoàn toàn không biết gì về chỗ đáng sợ của ba vương tộc Tam Quốc.

.....

Kinh Đô, ở một nơi bí mật, có một ông già đứng đằng sau cửa sổ, khẽ khom người thì thầm: “Kế hoạch đã hoàn thành, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ tới…”

“Vẫn chưa thành công thì nói gì tới hoàn thành.”

Phía sau cửa sổ, một bóng người quay lưng lại đầy nhập nhèm đang cầm lông vũ đọ sức với một con chim trong lồng, nói bằng một giọng khàn khàn: “Quy Khư ơi là Quy Khư, cõi chôn xương 300 năm trước, cũng là cõi không có cơ hội sống sót 300 trăm năm sau.”

Dường như còn cười khẽ.

Con chim run rẩy trong lồ ng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.