Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Tất nhiên không phải để mua thức ăn, A Điêu cảm thấy mình vẫn phân biệt được rõ chính và thứ, ăn uống gì đó chỉ là cách cô điều hòa cuộc sống... Tâm trạng xấu thì cứ ăn ăn một lần là tốt lên.
“Cái này, cái này, còn cái này và cái kia nữa, tôi muốn tất.”
A Điêu gọi một đống đồ ăn vặt, quay đầu nhìn Lý Thương Tuyết, tiện thể đưa cho người ta hai túi đồ ăn.
Lý Thương Tuyết rất ngạc nhiên, cảm thấy được người ta quan tâm mà lo sợ.
“Cho tôi?”
“Còn có cái chị bên người cô nữa.”
Dám chắc là cái đùi ôm. Hâm mộ mấy người Lý Thương Tuyết có đùi ôm trong nhà ghê, đâu so được với nhà cô, cụ tổ tiên toi đời thì thôi đi còn lưu lại nguyền rủa làm của để lại, tức ghê!
Lý Thương Tuyết nhìn ánh mắt của cô Thủ khoa này mà thấy như thể bản thân quay lại cái ngày người này hiền lành tốt bụng nhắc mình đã trả sách… Cô ta để mắt đến chính mình vì mình có giá trị lợi dụng, vậy giờ đây dù có ra sao người bị nhìn chằm chằm sẽ không là mình.
“Đây là dì nhỏ của tôi.”
A Điêu: “Xin chào dì nhỏ.”
Lý Thương Tuyết: “...”
Dì nhỏ ở bên cạnh im lặng một lát mới bảo: “Xin chào.”
Âm thanh sao mà lạnh quá, lạnh hơn cả tảng băng trôi.
A Điêu thiếu điều bị lạnh đến run rẩy, lại nhìn người ta có dung mạo bình thường nhưng khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-linh-khi-tro-lai/3507511/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.