Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
A Điêu có quỳ không?
Thương Ngô, người không chú ý tới A Điêu và đang mãi nhìn ngọc bích, nghe được một tiếng bụp, anh quay đầu nhìn lại đã thấy Trần A Điêu quỳ ngay.
“Sư phụ, cần con lạy không? Dập đầu mấy cái? Cần luôn mấy thứ bàn thờ đồ cúng không ạ?”
Mặc dù từ lâu Sơn trưởng đã biết cái đứa này được vinh danh là “quỳ cực dễ” nhưng đâu ngờ nó lại trơn trượt như vậy.
Hèn gì Khúc Giang Nam thương nó.
Nó rất ngoan.
Có điều bàn thờ đồ cúng là cái quái gì?
“Vậy thì không cần, ta còn chưa chết.” Sơn trưởng giơ tay kéo A Điêu lên, sau đó dạy hai người bí thuật của lớp ngăn cấm, còn nhắc nhở khi hai người tìm hiểu ngọc bích Lang Gia thì tuyệt đối đừng tham công.
“Nhất là con, phần tinh thần quá mạnh, đừng có một hơi nhập quá nhiều cảm ngộ. Dù gì nó cũng là đạo bia do người sáng lập ở cấp Sao Trời sáng tạo, có được một ít trí thông minh, kiêu căng tự mãn tột cùng, rất dễ chủ động tấn công con. Tại các thế hệ trước từng có Thủ khoa chiến đấu với nó, cuối cùng bị nó biến thành người thực vật...”
Cái gọi là người thực vật là khi phần tinh thần bị đánh tan hoàn toàn.
A Điêu: “...”
Sơn trưởng rời đi rồi, viện Lang Gia lập tức yên tĩnh trở lại.
Người tên Thương Ngô này có dung mạo tuyệt thế, cao quý tài hoa tột cùng là thế vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-linh-khi-tro-lai/3507504/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.