Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Basic Needs

………..

“Bồn Cầu Nhỏ, người khác có biết công thức này không?”

Bồn Cầu: “Độc quyền, cô có thể nói ra miễn là cô không sợ chết.”

Tất nhiên không nói, A Điêu không phải là kẻ ngốc.

Sửa soạn xong hết, A Điêu phát hiện cảm giác hô hấp của mình chẳng giống ngày xưa. Nó tươi mát hơn một chút, cô biết giờ đây cô mà hấp thụ linh khí, chắc chắn sẽ có hiệu quả vượt xa hồi xưa.

Đó là lý do tại sao cô không hấp thụ nó trên tàu vũ trụ, tối đa hóa hiệu quả chứ gì nữa.

Đặt nhiều thiết bị rèn luyện trong phòng tập thể dục, A Điêu khởi động kỹ năng trạng thái hiệu ứng đóng gói chân không 101. Đoạn, lấy bồn cầu ra.

Một không gian khối lập phương mặt kính hoàn mỹ phong tỏa linh khí phát ra từ bồn cầu. Để chúng bị giam trong đó, A Điêu chẳng cần cứ đóng mở nắp nhằm kiểm soát chúng như đã từng, tiết kiệm rất nhiều thời gian. Cô chỉ cần hấp thụ trong đó là được.

Chắc chắn hiệu suất hấp thụ được cải thiện thật nhiều, gần gấp đôi trước đây.

Bản thân A Điêu đã cảm nhận được sự chênh lệch trong đó.

Thời gian trôi qua từng phút, hơi thở của cô từ ổn định đến bất ổn, lại chưa bao giờ ổn định thành bình ổn… Linh khí liên tục phóng ra, liên tục lắng đọng, và liên tục cắt giảm.

Nhờ sự cống hiến của Tạ Ngọc Khanh và quản gia, năng lực niệm hiện tại của A Điêu đã lên tới 23,000. Tuy nhiên tỉ lệ chuyển đổi tiêu hao khi bồn cầu thả linh khí vẫn là 1 phút = 10 năng lực niệm, chẳng qua linh khí thả ra trong một phút gấp đôi khi bồn cầu ở cấp 1.

Hiệu quả tuyệt vời.

Lần này cô hấp thụ liên tục trong 20 giờ, tổng cộng hao 12,000 điểm năng lực niệm. Đến cuối năng lực niệm còn thừa của cô chỉ sót lại 11,000 điểm.

Lần này hấp thụ quá lâu đã để cho cơ thể của cô bài tiết rất nhiều tạp chất thêm lần nữa.

Kết thúc rồi, A Điêu buồn ngủ và đói khát tột cùng. Cô lấy đồ ăn ra khỏi tủ lạnh trong nhà bếp và nhét đầy miệng mới nhận ra bên ngoài đã là xế chiều ngày hôm sau. Từ của sổ khách sạn nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy gần khách sạn Lưu Quang có trường trung học khác. Bên ngoài cổng trường người tới người đi, như thể có thật nhiều học sinh và người nhà tới tìm hiểu trước.

Xong luôn, cái này còn chưa phải kỳ tuyển sinh đại học, và sáng mai mới bắt đầu tuyển nhận.

Nhưng cũng không trách những người này được, dẫu gì 300 năm qua mọi người đã quen với mô hình kỳ thi tuyển sinh đại học, còn lần cải cách này quá xa lạ. Linh khí phục hồi, mang lại sự thay đổi to lớn, chẳng ai muốn trở thành một kẻ thua cuộc bị loại bỏ trong công cuộc đổi thay này.

A Điêu nghỉ ngơi một hồi bèn lên máy chạy bộ kiểm tra thể lực.

(P1)

Rạng sáng hôm sau, người lái xe đã chờ ở cổng khách sạn. A Điêu xách ba lô lên xe xong muốn mở điện thoại di xem tin tức. Cô vừa mở nó lên đã thấy cả đống thông tin mà trong đó nơi đầy ắp nhất chính là cái nhóm chat của lớp cũ.

Rất nhiều người đang tag cô vào.

Toàn hỏi cô thi ở đâu.

Có người chỉ đơn thuần hiếu kỳ hoặc quan tâm mà thôi, nhưng có một số người thì chưa chắc.

Hàn Mai Mai: “Hình như không thấy cậu tới kiểm tra ở trường học Kỳ Sơn bên này đó.”

Trương Húc: “Có phải cậu đăng ký trực tuyến không, nghe ba tôi nói học bạ của cậu ở Kim Lăng. Có phải không có cách quay về? Cậu chưa giải quyết xong vấn đề học bạ?”

Lâm Thành: “Đăng ký trực tuyến cần rất nhiều tiền đó, 1,000 tinh tệ. Lúc cha tôi đăng ký giúp tôi đã nói không rẻ rồi. A Điêu, cậu cũng đăng ký trực tuyến?”

Hàn Mai Mai: “Còn phải hỏi chắc? A Điêu là người Kim Lăng, nhất định đã tìm được người thân và muốn thi vào trường trung học Kim Lăng. Bằng không nào có thể ngó lơ chúng ta nhiều ngày như vậy.”

Không ngó ngàng tới mấy cậu không phải vì ngại bần yêu giàu, mà bởi vì các cậu không có giá trị tôi cần lấy.

Nhưng rõ ràng… mấy cậu vẫn có.

A Điêu thực sự nhạy cảm với các mối quan hệ giữa các cá nhân, đồng thời cô cũng thờ ơ.

Liếc nhìn hai nhóm bạn cùng lớp tag cô vào rồi tự nói chuyện, cô cảm thấy hễ tag người ta trong nhóm công cộng để hỏi chuyện riêng tư sẽ rất khó xử, chẳng khác nào chọc vào ống phổi. Nếu người này không có lòng tốt thì EQ cũng cực thấp, loại người này đối với cô không có bất kỳ giá trị xã giao nào để giữ lại.

Những người thực sự quan tâm sẽ hỏi trong trong khung chat riêng tư, thông tin bảo mật, không mổ xẻ để cho người khác vây lấy lời ra tiếng vào. Đây mới chính là quan tâm.

Đương nhiên người cố ý nói chuyện riêng sau đó lại chụp ảnh màn hình chuyển ra ngoài gây sự thì khác.

Mà là có EQ thấp như Triệu Dân, cậu ta cũng hỏi cô trong khung chat riêng, nói rõ cậu ta cũng biết hỏi cái này trong nhóm chat là chuyện không hay.

Đây chính là vấn đề người ta có tốt bụng hay không.

A Điêu trả lời từng người bạn có quan hệ cá nhân tốt và quan tâm tới cô. Đoạn, cô vào trong nhóm để trả lời.

A Điêu: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng tôi thực sự không muốn làm cho tất cả mọi người khó chịu vì những rắc rối của riêng mình.”

Cho nên, quả nhiên nó không giải quyết được vấn đề học bạ rồi.

Hàn Mai Mai và những người khác ngay lập tức nói rằng không sao, ai nấy toàn là bạn cùng lớp, nên quan tâm… Vậy đến cùng cậu thi ở đâu? Hay không báo danh được chỗ nào cả?

Họ nhảy múa chờ đợi để rồi sau đó chờ được…

A Điêu: “Tôi đã tìm thấy gia đình mình nhưng hình như họ không thích tôi.”

Ối chà!

Từ Hàn Mai Mai +10!

Từ Lâm Thành +9!

Từ...

(P2)

Ặc, cái này tính là hảo cảm hay ác cảm đây? Nhưng A Điêu đoán chừng bên trong hảo cảm cũng bao gồm cả cảm giác sảng khoái mà những người này nhận được từ cô bấy giờ. Vì cô sống thảm là thế nên bọn họ vui vẻ?

Hầy, cái này đúng là thói hư tật xấu khó nói của con người mà.

A Điêu vừa lên án bản chất con người vừa nói với chú tài xế phía trước: “Chú ơi, phiền chú nói với cháu một câu.”

Người lái xe: “??? Không dám, Tam tiểu thư, cô không thể gọi tôi như vậy. Gọi tôi lão Vương là được rồi. Nói cái gì?”

A Điêu: “...”

Hay cứ gọi chú là chú đi, chứ không cứ thấy có lỗi* với cha tôi lắm.

*Lão Vương còn có nghĩa ám chỉ người mẹ mình ngủ với (cắm sừng ba mình).

A Điêu nói rồi, người lái xe lộ ra biểu hiện kỳ lạ nhưng vẫn đồng ý. Thế là một lát sau, khi các bạn cùng lớp ở Kỳ Sơn mong mỏi chờ câu tiếp theo của A Điêu:

“Hôm nay tôi đi thi thế nhưng không người đến đưa, tôi chỉ đành đi một mình.”

Liên tục +++ một ít năng lực niệm tăng lên. Hàn Mai Mai và những người khác vừa hả hê khi người ta gặp họa vừa an ủi A Điêu, đồng thời điên cuồng đăng ảnh chụp màn hình lời nói của A Điêu gửi đến vòng tròn bạn bè của họ, dẫn tới một làn sóng cảm thán của những người cùng trường.

Triệu Dân và những người khác nhìn thấy vòng tròn bạn bè của những người này, cũng thấy bình luận của mấy nhân viên trường học khác, bèn tức giận tột cùng. Họ chạy đến nói cho A Điêu, tránh cho cô bị đám người Lâm Thành lợi dụng.

Lợi dụng?

Không sao cả, cho năng lực niệm nhiều là được.

A Điêu đang nhận được giá trị năng lực niệm của một nhóm “khách hàng tiềm năng”.

Nhờ những nỗ lực của Hàn Mai Mai, số lượng đầu người gửi năng lực niệm đã tới mười mấy cái, hơn nữa còn không ngừng gia tăng. Tổng thể chúng sẽ tăng thêm cho cô hơn ngàn năng lực niệm.

Xem ra cô lấy cơ thể thể nghèo khổ quanh năm mà vẫn chiếm ngôi vị số 1 lớp đã làm rất nhiều người đố kỵ mà.

A Điêu vừa cảm khái vừa đăng tải một đoạn video.

Video mở ra, nội thất trang trí xe bay khiêm tốn nhưng không tầm thường, đối diện với vị trí ghế ngồi trước còn mơ hồ thấy người lái xe và vô lăng.

Hướng vô lăng dễ thấy thế này cơ.

Trong video, giọng điệu của cô mất mát và u sầu: “Các cậu xem đi, ngoại trừ chú lái xe, thực sự chỉ có một mình tôi. Ghen thị với mấy bạn có người nhà dẫn đi thi quá.”

Chú tài xế làm theo lời dặn dò của Tam tiểu thư nhà mình, đặc biệt điều chỉnh vị trí để lộ logo trên vô lăng và mở miệng: “Tam tiểu thư, đi tới đó có khi mất một tiếng. Trên xe có món tráng miệng từ phòng bếp đưa tới, cô có thể ăn một chút.”

Đoạn, van khoang xe tự động mở ra, tự đưa bánh ngọt và đồ ngọt với hơi lạnh phả ra và đồ uống khoai sọ đi kèm.

Hiệu quả vô cùng trơn tru.

(P3)

Phần cuối video là cảnh A Điêu đưa tay ấn nút, sau đó đẩy chúng trở lại, giọng nói trong lành lẫn với nỗi sầu não: “Nhưng món ăn bên ngoài này không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng. Chú không hiểu đâu, để cháu lặng lẽ chữa lành vết thương đi.”

Video tắt.

Trong khoảnh khắc nó tắt, giá trị năng lực niệm kém nhất cũng là 2 chữ số thậm chí 3 chữ số bắt đầu bùng nổ.

Thậm chí bọn Hàn Mai Mai còn liên tục nổ giá trị. Những cuộc bùng nổ này đã đạt đến đỉnh tư chất của họ, nhưng nào có sao, bọn họ vẫn liên tục được…

Đám người này tag A Điêu hỏi thăm đủ loại, thậm chí còn được xem như những câu chất vấn trong cơn tức hổn hển, nghi ngờ cô thuê xe để cho tài xế hợp tác diễn kịp này nọ.

Tất cả những điều này không quan trọng, thứ trọng yếu là sau khi bồn cầu lên cấp hai, cô đã cảm nhận được giá trị tổng hợp của năng lực niệm. Hiện giờ năng lực niệm của cô đã bão tố quay về mức 13,000, chưa kể còn đang phát triển với tốc độ khủng khiếp.

A Điêu hờ hững bấm cuộc trò chuyện riêng với Triệu Dân, bảo cậu ta giúp một việc.

Triệu Dân: “?”

A Điêu: “Nếu không có tớ bảo kê, sau này tụi nó sẽ bắt nạt cậu đấy. Để đảm bảo sự an toàn của cậu, phải làm cho chúng trở thành đối tượng đáng chế giễu hơn, hiểu không?”

Triệu Dân không hiểu lắm, nhưng nghĩ đến vụ gần đây đám người Hàn Mai Mai chèn ép coi thường cậu ta, cậu ta làm theo ngay. Thế là cậu ta kết hợp các câu đám người nhóm Hàn Mai Mai bình luận, ảnh chụp màn hình chúng đã gửi lên vòng bạn bè, thậm chí cả video cuối cùng của A Điêu các kiểu, bỏ vào một cái khung chín ô vuông. Thế rồi suy nghĩ một chút, xuất phát từ trình độ văn học thiếu thốn, đến cuối cậu ta tăng thêm mấy chữ vào cột văn bản — ha ha ha ha!

Cậu ta được A Điêu cho phép bèn tìm kiếm các bạn cùng lớp có mối quan hệ tốt với A Điêu và bạn bè. Cả bọn cùng nhau gửi lên vòng tròn bạn bè cũng như vào các nhóm nhóm khác trong trường.

Điều thú vị là những người này toàn cóp pi mấy từ của cậu ta.

Đủ các loại ha ha ha.

Tâm hồn thật tinh túy.

.....

Tài xế Lão Vương nhìn thấy A Điêu buông điện thoại xuống rồi lại ấn ra bánh ngọt và ăn ngon miệng, thậm chí còn ăn bằng sạch, dường như tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Lão Vương: “...”

Thật khủng khiếp, trẻ em bây giờ quá đáng sợ.

Nhưng vị Tam tiểu thư này tuyệt đối là con ruột của Tạ di nương, tư thái thánh diễn sâu ra vẻ thế này quá giống.

Khi A Điêu đến cổng trường trung học Kim Lăng, giá trị năng lực niệm của cô đã tăng vọt lên 14,000.

Còn cao hơn cho nổ hố phân nhiều.

Đương nhiên… bỏ qua thiệt hại bình quân đầu người, cho nổ hố phân vẫn tốt hơn.

(P4)

Một nhóm sinh viên trường trung học Kỳ Sơn cho cô một làn sóng 3,000 béo bở. Nhưng dù gì nhân số và tư chất có hạn, cơ hội này có thể gặp không thể cầu.

Cô không thể làm nổ tung bồn cầu ở huyện Kỳ Sơn.

Tuy nhiên A Điêu thấy có cả trăm người muốn kết bạn trên phần mềm xã hội. Nghĩ tới nghĩ lui, cô thấy nên dùng cho hết tác dụng của nó, dù sao “qua thôn này sẽ không còn tiệm này” nữa.

Cô bấm đồng ý hết.

Đám người này nóng lòng muốn thử chất vấn hoặc chế giễu cô giả vờ trí trá gì đó, tuy nhiên A Điêu tự mình đăng một biểu tượng cảm xúc trong vòng tròn bạn bè của mình. Đó là sau lưng của một con đại bàng nhỏ, nó đậu trên một vách đá, ủ rũ cứ như cô độc tột cùng.

Bóng đêm mịt mùng, ánh trăng cô đơn chiếu rọi.

Với dòng chữ ở trên: Anh yêu biển, em yêu anh. Nhưng trên vách đá đầy cô đơn em chỉ nhìn thấy anh… anh ở ngay đáy hố.

.....

Mẹ kiếp! Con gia súc Trần A Điêu này!

Có bao nhiêu người gia nhập gào hét, cảm thấy đau đớn vì mình bị người nào đó diss và chế giễu.

A Điêu nhìn năng lực niệm từ 14,000 nhanh chóng tăng lên 16,000 đã hãi hùng.

Trường trung học Kỳ Sơn ơi, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi. Xứng đáng là trường cũ của tôi, tiềm năng cao quá!

Tình yêu của A Điêu dành cho trường cũ đã trực tiếp nâng lên qua nhiều tầm cao, suýt chút nữa nước mắt lưng tròng, yêu tới mức sâu nặng.

Tuy nhiên có mấy bình luận không hài hòa cho lắm.

Phong Đình: Tại sao thoáng cái đã mập như vậy, chị dâu em bảo em đừng có tham ăn như thế. Mập nhanh không tốt đâu.

Giáo viên chủ nhiệm Hoàng Vĩ Dân: Ai? Nói cho tôi biết? Chuyện khi nào! Đừng yêu sớm!

Giáo viên Toán: Yêu sớm không tốt +1!

Giáo viên Ngữ Văn: Yêu sớm không tốt +2!

Giáo viên Khoa Học: Yêu sớm… Đúng, là ai?

.....

Những người trên mạng điên cuồng cho A Điêu ăn vượt qua cả khu vực chẳng biết giờ phút này A Điêu, người đáng lẽ phải chạy tới đi thi, lại đứng xem trường đang bày ra trước mắt mình có tên thế nào.

Ba cột vàng năm mét cao vút sừng sững tạo thành hình cánh cửa cổ xưa có nét chạm khắc gồ gề, chỉ có bốn từ - Học phủ Kim Lăng.

Toàn bộ trường cấp 3 ở Kim Lăng chỉ có một trường trung học này lấy Học phủ làm tên.

Cho dù thành phố Kim Lăng có rất nhiều trường đại học, nhưng bàn về tố chất và bảng xếp hạng của trường, danh tiếng của Học phủ Kim Lăng vượt xa những trường đại học này. Nguyên nhân không có gì ngoài việc nó là nơi đặt nền móng, là nơi trải qua bao tháng năm thử thách cùng thành phố cổ Kim Lăng vinh quang. Không biết có bao nhiêu nhân tài từ nơi này đi ra trong đời đầu tiên, đặt vững căn cơ cho Kim Lăng, lại đi từ Kim Lăng đến tầng lớp quyền lực hàng đầu của nhà Đường Tống. Nếu bàn về nguồn gốc, đến bây giờ có không ít quốc lão đầu tiên trong triều đình có quan hệ mật thiết với Kim Lăng.

Người dân bản địa Kim Lăng còn tốt, nếu là người từ nơi khác lấy học bạ đến đăng ký dự thi, đa số bọn họ trong lúc căng thẳng vẫn ló đầu qua quan sát một loạt cụm màu vàng óng ánh lẫn biếc xanh bên trong cổng Học phủ Kim Lăng.

Kim Lăng vàng hườm, này bạch quả bợ đỡ như cả phố cây. Trong Học phủ Kim Lăng có rất nhiều cây bạch quả ngàn năm tuổi, gien thực vật các cây ấ đã được sửa đổi và thai nghén từ đời thứ nhất, quanh năm chỉ có hai mùa sắc, hai mùa cảm giác.

Xuân hạ xanh bích, thu đông ánh vàng.

Mùa khai giảng bấy giờ vào thu, hiển nhiên thấy được cảnh sắc vàng sắc xanh giao nhau.

Nhưng nhìn vào trong thông qua cổng, chỉ thấy được hàng trăm cây hạnh nhân với màu sắc rực rỡ, phong thái liên miên, làm say lòng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.