Ban đầu năng lực niệm đã được 27,000, bây giờ một lần nữa nỗ lực hướng tới 28,000.
A Điêu cảm thấy mình phải nhanh chóng làm một khối linh hạch để nâng cấp bồn cầu, bằng không cứ nhìn nhiều năng lực niệm như vậy mà không nỡ dùng đúng là lòng ngứa ngáy kinh khủng.
Vào sảnh chính, bà cụ đang đầy lửa giận đang ngồi đó ăn bánh dẻo, bột đậu phộng cuộn bánh gạo mềm, còn có cả mầm đậu băm, trông thật thèm.
Bà cụ này dám ăn thật, cao tuổi rồi mà không sợ dính răng.
“Đói bụng?”
Bà cụ hỏi cô.
Mặc kệ nội tâm có diss bà cụ này thế nào, A Điêu giả vờ ngoan ngoãn: “Không đói, cháu gái một lòng nhớ bà nội đây, chẳng đói chút nào.”
Bà cụ chẳng di chuyển, thản nhiên nói: “Ồ, vậy con nghĩ thêm nữa đi, không cần cho con ăn rồi.”
Vẫy tay để cho người ta mang đồ ra ngoài.
Ái chà! Bà cụ này vẫn tồi tệ như mười mấy năm trước, một nhân vật phản diện thỏa đáng trong trạch đấu.
Trong lòng A Điêu bực bội. Song, cô hãy còn hỏi trong sự cẩn thận: “Bà nội, bà đón con về vì muốn để cho cha giúp con lo tốt vụ học bạ sao? Cháu gái không đòi hỏi gì cả ngoài muốn có một nơi để đọc sách.”
Ai mà muốn về cái nhà nát họ Trần này, cô chẳng thèm đâu, ở bên ngoài còn thoải mái hơn.
“Nó sai người đi làm rồi.”
“...”
A Điêu ngạc nhiên quá đỗi, sao con chó giàu Trần Nhiên kia lại thế?
“Bà nói giúp con à?”
Bà cụ liếc cô: “Con đoán xem bà nói gì.”
Cái này có gì tốt mà đoán.
A Điêu đang muốn giả ngu, bà cụ uống một ngụm trà để giải ngấy rồi bảo: “Đoán trúng thì cho con ăn.”
Tôi thiếu đồ ăn của bà chắc?
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong, A Điêu chẳng tiếc lấy lòng bà ta, thế là cô trả lời: “Chắc chắn bà nói với cha không phải chuyện xấu gì. Bà bảo cha đã tới tuổi trung niên còn đi đổ vỏ, nghe xong thấy đây là việc đáng mừng.”
Không biết còn tưởng rằng Trần Nhiên bị cắm sừng.
May mà ông ta không có ở đây.
Ma ma già và nha hoàn bên cạnh: “...”
Hàng chục hàng chục năng lực niệm cũng rất tốt, đây là việc quá đáng mừng.
Khi A Điêu thầm nghĩ như vậy, bà cụ khựng lại, mặt mày thâm sâu: “Mấy năm nay con được lão đạo sĩ kia nuôi à.”
“Đúng vậy.”
“Hắn thường đỡ đẻ, xử lý chuyện cưới xin cho người ta?”
“...”
À thế thì không, trái lại thường xuyên đưa tang mới là thật.
A Điêu không tiện nói lời này, chỉ cười đầy ngoan ngoãn. Đại khái tinh thần và thể lực bà cụ không đủ, hơn nữa có vẻ không ưa gì một đứa cháu gái gầy nhẻm hệt xác chết vùng dậy, thế là bà ta để cho cô rời đi.
Lúc đi, A Điêu chẳng mấy vui vẻ, nói cho tôi ăn đâu?
Bà cụ lừa người.
Ma ma già đi phía trước đưa cô đến viện nhỏ đã được chuẩn bị.
Toàn bộ chỗ ở đã được sắp xếp? Nhà họ Trần thật sự muốn nhận cô?
Viện nhỏ hẻo lánh lắm, có thể thấy được là nơi hỏng hóc muốn đuổi cô đi. Thế nhưng trông nó cũng sạch sẽ, bên trong đã được dọn dẹp, quà tặng cũng được đưa vào.
(P1)
Ma ma già nhìn khóe miệng cô có vẻ như treo gánh nặng bèn cụp mắt đi bẩm báo. Bà cụ cười nhạo, khắc nghiệt nói ra một câu: “Thèm ăn, hệt khi còn bé.”
Không lâu sau, bên phòng bếp nhỏ mang đến một gói xôi nóng hổi dính mùi bột đậu phộng.
“!!”
A Điêu vui mừng, miệng đầy lời ngọt ngào dễ nghe, thiếu điều đã gọi ma ma già là bà nội ruột thịt.
Ma ma già: “...”
Con nhóc này ở bên ngoài nhiều năm như vậy đã chịu bao nhiêu khổ đây, khi còn bé cũng không thấy nó như vậy, hệt như lấy được chút đồ ăn là bán đứng luôn chính bản thân vậy.
.....
Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, A Điêu đã ăn, vừa ăn vừa sầu não: gói xôi này còn còn bọc thịt hải sản tươi ngon! Ai nấy cũng là con cháu nhà họ Trần, tôi ở bên ngoài đào khoai lang khắp nơi, các anh chị em ở nhà thì ăn thứ tốt đẹp này?
Tâm tính của cô sụp đổ trong lúc tức giận ăn bằng sạch món đồ. Cuối cùng cô li3m li3m ngón tay, thầm chửi con chó giàu Trần Nhiên nhiều lần. Đoạn, cô buông lỏng cả người nằm trên giường, thầm nghĩ chắc chắn bà cụ đã khuyên Trần Nhiên như vầy.
Bà cụ: Con có một đứa con gái, xác chết vùng dậy, còn sống.
Trần Nhiên:!!! Ai?
Bà cụ: A Điêu.
Trần Nhiên: Điêu gì? Chim nào? Ai?
Bà cụ: Trần A Điêu, con gái thứ ba của con, con quên rồi à?
Trần Nhiên (thực sự đã quên): Không, sao mà con quên được, con bé sao rồi? Chết rồi? Sao lại có vụ xác chết vùng dậy? Chẳng lẽ có người đến mạo danh?
Bà cụ: Đó là sự thật, vợ của con cũng thấy báo cáo DNA.
Trần Nhiên: Vậy... Vấn đề này đáng ngờ quá, hay là điều tra thêm đi. Ngay cả khi nó thực sự là con gái con đã sống bên ngoài tốt thế rồi, nếu nhận đại về, chỉ sợ cũng…
Bà cụ: Trước đây không sao, con ở trong tình thế xấu, có thêm nó lại là chuyện không tốt. Bây giờ thì khổ lắm tất đến ngày sung sướng. Nếu không nhận nó âu bên ngoài sẽ truyền tin đồn làm con thua thiệt về mặt đạo đức, ảnh hưởng đến con đường làm quan. Cục diện bây giờ của con thật tốt tất gặp hao tổn. Dẫu gì Triệu Du đã sụp đổ, người đằng sau hắn gặp ổn thất nặng nề, chưa chắc không muốn giội nước bẩn lên con.
Liên quan đến tương lai, Trần Nhiên lập tức đứng lên: Đúng vậy, mẹ nói đúng, tất nhiên con muốn đón nó về.
Não A Điêu bổ sung những hình ảnh này thì không khỏi thở dài: Loại người như Trần Nhiên có năng lực có sức lực, là người có tố chất làm quan. Hiển nhiên ông ta vô cùng so tính lợi ích của bản thân. Từ đầu đã không ưa đứa con gái này, hiện giờ tình thế ép bức buộc ông ta đón cô trở về. Ông ta không yêu thương cô nhiều là cái chắc, thậm chí ngay cả mặt cũng chẳng muốn ló ra. Hầy, đợi cho đến khi học trong trường cấp 3 thì sống trong trường cho rồi. Một người đơn giản không sắc sảo như mình không hợp cho trạch đấu.
(P2)
Cơ mà kể từ khi người cha tốt lành không thích mình, vậy mình để cho ông ta trả tiền.
A Điêu mỉm cười và cầm điện thoại lên.
Bên kia, Trần Nhiên đang dưỡng thương cũng đang nghĩ đến chuyện của A Điêu.
Ông ta không thích con gái mình 100%, từ tấm bé đã không thích.
Không dễ nhìn, chẳng kế thừa được tí giá trị nhan sắc cao của ông ta và mẹ, một đứa bình thường còn hay bệnh tật, đủ loại chuyện mang theo mệnh suy yếu. Nó uống nước thôi mà suýt nữa đã sặc chết, ngã xuống đất không biết bao nhiêu lần, ngày nào cũng mặt mũi bầm dập. Nha hoàn đi theo nó cũng dính cái vận số yếu ớt thế, có đứa trong đêm ngã xuống hố phân chết đuối. Mà không biết sao đường làm quan của ông ta vô cùng bấp bênh trong mấy năm sau khi nó được sinh ra, vấp đủ loại trắc trở, hiển nhiên trong lòng ông ta khó chịu. Về sau nó bệnh nặng sắp chết non, sâu trong nội tâm ông ta còn tí cảm giác giải thoát, chẳng qua không đủ để người ngoài biết.
Quên đi, sau này cứ nuôi đại nó trong nhà, chờ đến tuổi sẽ đuổi, gả ra ngoài.
Chắc chắn không dùng tài nguyên trên người nó.
Hy vọng nó biết biết nặng nhẹ, đừng cố gắng sử dụng mạng lưới của nhà họ Trần để tìm một trường học tốt gì.
Khi Trần Nhiên tự cân nhắc, điện thoại chợt reo vang.
Trên thông tin chỉ có hai chữ - TRẢ TIỀN.
Viết in hoa, gửi bằng SMS, đi kèm với hiệu ứng máu nhỏ giọt lóe ánh sáng đỏ nhấp nháy.
Giống như con đường của một ít tổ chức đòi nợ phi pháp đầy bạo lực, chỉ thiếu mỗi giội phân.
Trần Nhiên: “...”
Người anh em, tôi không quên, nhưng tại sao cậu làm vậy chứ, mới trôi qua bao nhiêu ngày đâu!
Ngay cả mắc đi vệ sinh còn không gấp như vậy!
.....
Từ Trần Nhiên +666!
Khi năng lực niệm bay tới, tin nhắn của Trần Nhiên cũng tới.
“Các hạ, tôi không quên, cũng cảm ơn bạn đã hỗ trợ. Bạn là một nhân tài, có thể cân nhắc tới dưới trướng tôi không?”
A Điêu thầm nghĩ: Quá trí trá, bề ngoài cười tủm tỉm còn bên trong chửi con mẹ mày, còn chưa biết chửi mình tới mức nào nữa, thế mà vẫn muốn lôi kéo mình.
Tôi đã đến ở trong nhà ông rồi, sau này phải gọi ông là cha, ông lôi kéo cứt.
“Không cần, tôi phóng túng, không bị trói buộc, yêu tự do. Chờ lần sau ngài lại gặp phải loại chuyện giáng chức, xuống chức, tịch thu tài sản và giết cả nhà này, tôi lại tìm ngài.”
Trời đất ơi, miệng ăn mắm muối gì đây!
Từ Trần Nhiên +666!
“Đa tạ việc làm vì chính nghĩa của bạn. Về phần thù lao lần trước, 200,000 tinh tệ, bạn thấy sao?”
Giá trong tâm lý của A Điêu là 100,000, con chó giàu này nâng ngay lên tới 200,000.
Không thể để ông ta đớp một cái mua đứt được, bằng không sau này ông ta lại tưởng giá cả nằm trong dự liệu của ông ta.
Trần Nhiên còn muốn trò chuyện thắt chặt tình cảm, làm sâu sắc thêm sự hợp tác sau này. Ông ta vừa thấy tin nhắn này là u sầu ngay.
Đoán chừng người anh em này là ngôi mộ mà, vội vã mua tiền giấy như vầy.
Trần Nhiên bực bội chuyển khoản cho A Điêu, thuận tiện lại cống hiến hơn một trăm giá trị năng lực niệm.
Quái lạ, rõ mười mươi xử lý Triệu Du sắp thăng quan phát tài, thế mà chả hiểu sao ông ta không vui nổi.
....
A Điêu còn muốn ngủ trưa, vậy mà chẳng lâu sao đã nhận được lời nhắc nhở của quản gia, nói phía Hộ bộ đã gửi công hàm trả lời tới.
“Tam tiểu thư, học bạ và thân phận của cô đã không còn vấn đề gì nữa. Thông tin cũng được nhập lại vào trong hệ thống quan viên. Giờ đây cô chỉ cần tới trường trung học đăng ký, chờ tuyển sinh đánh giá là được.”
Quản gia vẫn chưa hỏi cô muốn đăng ký vào trường nào, hiển nhiên Trần Nhiên đã mớm lời cho người này, không màng tới việc học của cô?
A Điêu lập tức lên tinh thần: “Tôi sẽ đi đăng ký ngay bây giờ, đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi cha.”
Đến rồi!
Quản gia thầm nghĩ đại nhân dự đoán không sai, Tam tiểu thư thật sự muốn gia đình giúp đỡ để tới trường tốt. Cũng đúng, bỗng nhiên đi lên từ địa phương nhỏ, chắc chắn muốn tới trường cấp 3 tốt nhất Kim Lăng.
Nhưng cô không nghĩ thử xem tài nguyên ngành giáo dục của thành phố Kim Lăng khan hiếm như thế nào. Chưa kể thời gian kéo dài đến bây giờ, rất nhiều suất trong trường đã đầy, muốn vào trường chỉ có thể vượt qua kỳ sát hạch tuyển sinh, hệt thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.
Nhưng quản gia nhanh chóng ngỡ ngàng.
.....
“Anh nói cái gì? Nó chỉ nói mình không có tiền nên hỏi tiền sinh hoạt? Không nhắc tới chuyện đi học?”
Quản gia lắc đầu: “Chỉ hỏi chi phí sinh hoạt, còn chuyện đi học thì cô ấy nói mình sẽ trở về đăng ký. Tôi cũng nhắc nhở Tam tiểu thư phải biết lượng sức, không nên chọn những trường trung học tốt kia, cô ấy cũng đồng ý.”
Trần Nhiên từ chối cho ý kiến: “Không tạo lộn xộn là được. Đi lên từ Kỳ Sơn, cho dù không tới được trường tốt cũng không sao, về phần chi phí sinh hoạt của nó…”
Nếu đã thu vào cửa, Trần Nhiên cũng sẽ không kiệt xỉn, dò xét tới mức đối xử khác biệt, tạo câu chuyện ngày sau cho người ta.
“Cứ cho theo như Nhị tiểu thư, mỗi tháng 5,000 tinh tệ.”
Thật ra công tử tiểu thư trong phủ hoàn toàn không cần tiền sinh hoạt này, ai nấy cứ dựa hết vào sản nghiệp bên nhà mẹ mình nắm giữ để lấy tiền. Thậm chí tiền ở này chẳng bằng một góc phần tiền kia. Tuy nhiên Trần Nhiên sẽ không nói, hiển nhiên quản gia không có tư cách quan tâm.
“Đúng rồi, nó có hỏi tới mẹ và em trai mình không?”
Quản gia lắc đầu, Trần Nhiên nhất thời nhíu mày, sắc mặt khó coi.
Cho nên đứa con gái này muốn vào nhà họ Trần chỉ là vì học bạ và phí sinh hoạt?
Đừng nói nó là thứ vong ơn bội nghĩa.
(P4)
.....
Không phải đâu!
Nếu A Điêu biết suy nghĩ của Trần Nhiên, nhất định cô sẽ trả lời cho bốn chữ của ông ta. Song, bỗng lấy được 5,000 tinh tệ làm cô vui vẻ thật sự. Nó hệt như nhặt được tiền trên đường dẫu cho tài sản hiện tại của cô đã không ít. Tuy chưa tới mức giàu sang phú quý, nhưng cô đã có thể coi rẻ vài con cháu thế gia Kim Lăng trong đám bạn bè cùng trang lứa.
Đương nhiên cũng cần có tự do ẩm thực.
Ngày hôm sau A Điêu ra ngoài, cô dùng xe bay nhanh nhất tới chỗ dịch vụ mạng có liên quan đến Bộ Giáo dục từ Lăng Thành để đăng ký trực tuyến. Tốn chút tiền mà thôi, không cần đi tàu xe khật khừ tới Kim Lăng đăng ký. Dẫu gì một trường trung học không đón tiếp được nhiều người như thế. Về cơ bản là ai cũng tới theo dạng một đại gia đình đi cùng con cái làm cả trường học rối loạn. Thế là trường chia ra hai cách ghi danh là online và o||line. Đăng ký trực tuyến tiện lợi, còn có thể báo danh vượt qua khỏi khu vực, chẳng qua cần tốn chút tiền.
Kế tiếp A Điêu lại đi đến trung tâm mua sắm ăn uống, vừa vặn nhìn thấy trên màn hình công cộng ngay quảng trường phát ra thông báo chuyển công tác.
Trần Nhiên thăng chức thành Thứ sử Lăng Thành, cấp bậc hàng tứ phẩm, phụ trách Lăng Thành.
Bản thân Phong Đình là Thiếu vệ Phòng quân của Đam Châu đóng quân ở Lăng Thành, ngũ phẩm, kiêm thống lĩnh đồn Đoàn luyện Lăng Thành.
Người trong văn phòng Tư mã châu và người dưới trướng đồn Đoàn luyện cũng được đề bạt.
Nhìn chung mà nói, liên minh này của bọn họ đã thắng.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Hiện tại chức quan của hai người đã không còn thấp nữa, xem như là trụ cột vững vàng của triều đình, cũng là một phương quyền quý, không thể coi thường.
Nói cách khác, giờ đây A Điêu cáo mượn oai hùm, mặc một chiếc áo quan đến bến tàu ở Lăng Thành đã đủ làm nhiều du khách kính sợ trong lòng.
Việc thăng chức rõ ràng thế, đãi ngộ cụ thể thế nào âu người ngoài lại chẳng biết.
Sau khi A Điêu gặp Phong Đình tại địa điểm đã hẹn, người này đưa cho cô một cái túi và chuyển cho cô 1 triệu.
Giờ đây số dư tài khoản của A Điêu nhảy lên hơn 16 triệu 300 ngàn. Cô mở túi và thấy trong đó là 30 khỏa linh hạch.
Từ đầu còn thiết tưởng người ta chỉ cho cô một phần, ngờ đây cả thảy đã được thu thập đầy đủ.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Điêu: Trường trung học Kỳ Sơn, nơi phát ra nguồn thu nhập ổn định của tôi; gia đình tôi, nơi phát ra nguồn thu nhập càng ổn định hơn nữa. Tôi yêu họ, yêu họ sâu sắc tột cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]