Đây không phải là lần đầu tiên Phong Đình tiếp xúc với A Điêu, lúc đầu anh có hoài nghi nhưng sau đó lại đánh mất sự nghi ngờ đó, nhưng giờ lại… Rất nhanh, anh liền có thể xác định được cô gái này là người thông minh, nhưng tâm đề phòng lại rất mạnh, thậm chí có thể xem như là một người giảo hoạt.
“Là thuộc về em. Với những ma vật do quan sai bọn anh đánh chết, thi thể của chúng tuy được chia theo tỷ lệ nhất định với quan phủ, nhưng phần lớn quyền sở hữu sẽ thuộc về bọn anh, phân phối theo sức cống hiến của mỗi người. Trong trường hợp, dân chúng nếu có thể đánh chết ma vật, thì thi thể hoàn toàn thuộc về quyền sở hữu của người dân, không cần phân phối cùng quan phủ —— ít nhất ở huyện Kỳ Sơn chúng ta là như vậy, ấn theo luật pháp thời sơ khai cũng thế.”
Đến nỗi, quan phủ ở địa phương khác có như vậy hay không, thì anh không biết.
Suy cho cùng, mặc kệ là thời sơ khai hay là hiện tại khi linh khí trở lại, đều là thời kỳ hỗn loạn. Nếu không cho một ít ngon ngọt, triều đình vô pháp khống chế những người này… Rốt cuộc cơ hội cho bọn họ nghịch tập, quật khởi vốn là sẽ vất vả và cực khổ hơn trước.
Những lời này của Phong Đình làm dịu đi nỗi lo lắng của A Điêu, cũng đúng, nếu tưởng chiếm Linh Hạch làm của riêng, cô hoàn toàn có thể không đăng báo tình huống về con giun đất biến dị ở dưới hầm kia.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-linh-khi-tro-lai/1991222/chuong-13.html